「Em hãy nhớ mãi anh.」
Anh khép mắt, lại nói, 「Không, thôi hãy quên đi.」
「Lan Đình, hãy quên anh, sống trọn kiếp này của em—
「Kiếp người... chẳng liên quan gì đến anh.」
Đống đổ nát ầm vang sụp xuống, ch/ôn vùi anh hoàn toàn.
Nhưng đến phút chót, anh vẫn không gục ngã.
Anh cúi mình gối quỳ, dùng thân che chở cho tôi, tư thế ấy tựa lời vái lạy cuối cùng.
Anh đã giữ trọn lời hứa.
Bảo vệ tôi, đến hơi thở cuối cùng.
20
Ngày Cốc Vũ, sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi.
Người giao hàng gọi điện bảo tôi ra cổng trường nhận đồ.
Người nhận là Lan Đình, tên thời bé của tôi. Phải đồ bố mẹ gửi ư?
Tôi chạy ra cổng, phát hiện đám đông tụ tập trước bảng thông báo.
Họ đang xem cáo phó.
Khoa tôi có một anh khóa trên qu/a đ/ời, tên Tiêu Tự.
Anh ấy bảo vệ bạn cùng lớp trong trận động đất, còn bản thân không qua khỏi.
Các thầy cô đều tiếc nuối, bởi anh Tiêu rất ưu tú, vốn có tương lai xán lạn.
Tôi nhìn tấm ảnh trong cáo phó.
Gương mặt tuấn tú, đặc biệt nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải.
Không hiểu sao, tôi luôn cảm giác nốt ruồi ấy phải là màu đỏ.
Như giọt lệ m/áu.
Ánh mắt anh khó gần mà kiêu ngạo, như kh/inh thường thế giới.
Lại như lời từ biệt cuối cùng—
Vẫy tay thản nhiên, kiểu "Anh đi tái sinh đây". Có lẽ... anh ấy là người rất phi thường.
Tôi không thân với anh, nên chẳng hiểu rõ.
Nhưng chuyến du lịch gặp động đất ấy, đáng lẽ tôi cũng đăng ký tham gia.
Thậm chí tôi còn mơ hồ nhớ mình đã ngồi trên tàu cao tốc, cùng các bạn uống rư/ợu.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Tôi tra cả bức tường bày tỏ, phát hiện anh khóa trên này chưa từng xuất hiện trên đó.
Thật vô lý.
Nhân vật xuất chúng như anh, lẽ ra phải thường xuyên được nhắc đến.
Nhưng dù sao cũng không quan trọng.
Tôi đâu quen biết anh.
Tôi thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước ra cổng.
Món đồ là đặt trước từ cửa hàng, người giao kiểm tra tên: "Cô là Lan Đình? Sao thẻ sinh viên lại ghi Cốc Vũ?"
"Lan Đình là tên thời bé của tôi."
"À, hai tháng trước đã có khách đặt món này, cô ký nhận đi."
Thật kỳ lạ.
Hai tháng trước vẫn đang là kỳ nghỉ đông.
Ngày đặt hàng trùng khớp với hai ngày trước trận động đất.
Người đặt: A Tự.
Là ai vậy?
Tôi mở lớp vỏ hộp, bầu trời chợt nổi sấm.
Cốc Vũ là tiết khí cuối cùng của mùa xuân.
Tiếng sấm này, hẳn là lời chào tạm biệt của mùa xuân năm nay.
Bỗng tôi nhớ đến "Lan Đình Tự" của Châu Kiệt Luân, lẩm nhẩm hát theo.
"Anh đợi sấm xuân nhắc nàng nhớ thương ai..."
Mở hộp xong.
Tôi đờ người.
—Là một hộp bánh đào hoa.
-Hết-
Bình luận
Bình luận Facebook