Tôi không thể để quần áo dính vào chỗ đó, mùa hè nếu áo ướt đẫm mồ hôi dính vào da, khi l/ột ra sẽ đ/au đến nhói tim. Dù xát rư/ợu vào rất xót, nhưng cuối cùng cũng hết ngứa, dần dà vết thương đóng vảy, chỉ còn ngứa khi trời mưa hay trở gió. Tôi không dám gãi nữa, chỉ dội nước hoặc chà rư/ợu nếu có.
Bố tôi đi làm xa, nhưng đã lâu không gửi tiền về. Mẹ tôi gọi điện cho bố, kéo tôi đến bên rồi t/át một cái khiến miệng tôi tê dại. Tôi không nhịn được khóc, nước mắt chảy vào miệng hòa lẫn vị m/áu từ vết rá/ch môi. Mẹ bắt tôi khóc to hơn để bố nghe thấy, ép bố gửi tiền về. Cách này đôi khi hiệu quả, đôi khi không.
Khi vô dụng, mẹ tôi tuyệt vọng đến mức áp d/ao vào cổ tôi: "Mày chẳng được tích sự gì, ch*t quách cho xong". Ánh mắt bà tràn ngập h/ận th/ù, lúc ấy tôi thực sự nghĩ bà sẽ gi*t tôi. Dù từng mong được ch*t khi phẫu thuật, nhưng khi d/ao kề cổ, tôi lại sợ hãi không hiểu vì sao. Tôi van xin bố trong nước mắt: "Bố ơi về đi! Con sẽ ngoan".
Những ngày ấy khiến tôi sợ về nhà. Bạn cùng bàn sống gần nhà, tan học tôi thường lảng vảng ở sân nhà bạn đến chạng vạng mới dám về. Càng như thế, tôi càng bị đ/á/nh nhiều hơn.
Thuở nhỏ, người tôi sợ nhất là mẹ. Bà có vô số cách trừng ph/ạt: lúc nhỏ phạm lỗi bị túm cổ dậm chân vào đầu gối, thi không đạt điểm liền kéo đầu đ/ập vào tường. Tôi cảm nhận bà không thực sự quan tâm điểm số, vì dù tệ nhất tôi vẫn trong top 5 lớp. Dường như bà chỉ chờ tôi sai sót để trút gi/ận. Cuộc đời bà bế tắc, và tôi là bia đỡ đạn hoàn hảo.
Bố cuối cùng cũng về. Tôi mừng rơi nước mắt vì ông là người ít đ/á/nh tôi nhất. Đôi giày rá/ch mòn đế lộ ra nhiều lớp, ông hứa sẽ m/ua đôi mới. Nhưng tôi không đợi được giày mới, chỉ đợi được tin bố mẹ ly hôn. Bố nói thất bại nhất đời là cưới mẹ tôi, rằng bà cả ngày chỉ biết gây sự. Nhưng tôi biết mẹ gào thét vì ông không gửi tiền.
Họ bắt đầu bàn cách xử lý tôi. Mẹ yêu cầu ba triệu để nhường tôi cho bố. Bố rít th/uốc đầy chua chát: "Mày tưởng tao ng/u?", rồi liếc tôi đầy gh/ê t/ởm: "Đưa ba triệu, mang cả nó theo luôn. Nhìn đã thấy phát ngán".
Cuộc cãi vã leo thang thành ẩu đả. Đứng nép ở góc, tôi bị vạ lây khi mẹ đ/á ngã dúi dụi. Chiếc giày cũ kỹ tuột khỏi chân, để lộ bàn chân đen nhẻm trong đế giày bong tróc. Tôi nằm bẹp giữa sân nhà người ta, bao ánh mắt tò mò đổ dồn. Muốn trốn chạy mà không biết đi đâu.
Mẹ nhìn tôi lê lết dưới đất, ánh mắt càng thêm kh/inh miệt: "Mày đến đây làm gì? Đẻ mày ra để làm trò gì?". Tôi cũng muốn biết lời đáp: Sinh tôi để làm gì? Tại sao phải sinh tôi? Nhưng đây đâu phải lựa chọn của tôi. Người được chọn không phải là tôi. Những câu hỏi ấy nuốt vào bụng, vì thốt ra chỉ thêm đò/n roj.
Ánh mắt bố liếc qua người tôi - sự phiền phức, bực dọc. Khoảnh khắc ấy, tôi gh/ê t/ởm chính mình, gh/ê t/ởm vì từng ngây thơ tin rằng ông về sẽ đổi đời, rằng tôi còn chút giá trị trong lòng bố.
2
Đầu óc trống rỗng, tôi chợt nhớ lời bác sĩ Trương ngày trước muốn nhận tôi làm con gái. Không biết giờ còn tính không? Tôi có thể ăn ít, làm nhiều. Nếu bác ấy còn đồng ý, tôi nguyện học hành chăm chỉ để sau này phụng dưỡng.
Nhưng không dám hỏi thẳng, sợ bác từ chối lại bị bố mẹ biết thì khổ đò/n. Cuối cùng không rõ họ dàn xếp thế nào, bố đưa mẹ ba triệu, mẹ dắt tôi đi.
Trên đường về ngoại, tôi muốn hỏi có nên đến gặp bác sĩ Trương không, nhờ mẹ gửi tôi cho người ta. Nhưng nhìn sắc mặt đen kịt của bà, tôi đành nuốt lời.
Về nhà ngoại chưa đầy tuần, mẹ đã đi làm xa. Tôi chuyển trường học ở đây. Khu ngoại có xưởng lớn, bà nấu cơm cho cả trăm công nhân. Hàng ngày tôi dậy từ 5 giờ sáng phụ thái rau. Cổ tay đ/au nhức nhưng không dám ngừng tay, từng nghe họ bàn tán tại sao mẹ không ném tôi lại cho bố. Sợ bị coi là gánh nặng, tôi chỉ biết cắm đầu làm việc.
Có lần bà chủ xưởng đến kiểm tra thấy tôi thái rau liên tục, hỏi tuổi rồi kinh ngạc: "Mới mười tuổi đã làm được nhiều thế?". Bà nắm lấy cổ tay tôi: "Bé thế này sao chịu nổi? Tổn thương cổ tay thì sao?". Tôi cúi mặt không dám nhìn thẳng. Thực ra mỗi tối tôi đều phải xoa rư/ợu th/uốc cho đỡ nhức, nhưng đâu dám thổ lộ.
Bình luận
Bình luận Facebook