Thốt xong liền chạy nhanh rời đi.

Thị nữ phía sau nàng cũng đuổi theo.

- Tiểu thư, đợi thiếp với!

Ta không ngờ nam chủ lại đột nhiên đoạn tuyệt với nữ nhị như vậy.

Nhưng những chuyện này liên quan gì đến ta?

Lại còn vô cớ bị m/ắng một trận.

Mặc An khẽ ho vài tiếng rồi được người đỡ về trướng.

Ta nhún vai, ngậm cọng cỏ đuôi chó nằm dài trên bãi cỏ trước rừng, chợt nhớ đến giấc mộng thuở thiếu thời.

Trong mộng, hiện ra một tiên đồng nhỏ mặc cổ phục.

Dung mạo vô cùng tinh xảo.

Tiếc thay tỉnh dậy thì chẳng còn gì.

Giá như tiên đồng ấy ở thế giới này thì hay biết mấy, biết đâu còn được ngắm nhìn dung nhan khi trưởng thành.

Nghĩ vậy, ta khép mi mắt thư thả.

17.

Khi tỉnh lại, trời đã xế chiều, mà ta đang đứng bên vực thẳm.

- Chuyện gì thế? Mộng du à?

Bên cạnh vang lên giọng Phó Điềm Nhi.

- Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Tô Vãn.

Ta ngoảnh lại, phía sau ngoài Phó Điềm Nhi còn có hai tên cư/ớp mặc áo đen.

B/éo trục b/éo tròn, căn cứ vào thân hình có thể nhận ra là Ô Tây Đế Tây và Mã Khắc Ba Khắc.

- Là các ngươi.

- Ô Tây Đế Tây với Mẹ cái ba...

Tên đại hán đứng sau suýt cười cong cả lưng.

- Vương phi quả nhiên thông tuệ.

Tên kia gi/ận dữ cải chính:

- Ta tên Mã Khắc Ba Khắc!

Ta gật đầu, nhướn mày:

- B/ắt c/óc?

Hai người đồng loạt gật.

- Ừ.

Ta thản nhiên ngồi xuống tảng đ/á bên vực.

Phó Điềm Nhi lại thét lên the thé:

- Mặc An ca ca nhất định sẽ đến c/ứu ta, Tô Vãn ngươi đừng có đắc ý!

Ta: ...

Ta chỉ ngồi xuống thôi mà, đại tỷ.

- Ừ, tùy ngươi.

Thấy ta thờ ơ, Phó Điềm Nhi trợn mắt gào:

- Ngươi đừng ảo tưởng Mặc An ca ca sẽ c/ứu ngươi!

- Không thể nào, Mặc An ca ca thích là ta, Tô Vãn ngươi đừng mơ tưởng hão huyền!

Ta: - Im đi đồ n/ão tình yêu!

Phó Điềm Nhi đi/ên cuồ/ng hét vào mặt bọn cư/ớp:

- Mau, mau gi*t con tiện nhân này đi, các ngươi muốn gì ta cũng cho!

- Gi*t nó đi!

Lời vừa dứt, nàng ta đã bị tên cư/ớp đ/ấm ngất, gò má trắng mịn sưng vếu.

- Ồn quá!

- Nếu không phải ngươi còn có giá trị, lão đã đưa ngươi xuống âm phủ rồi!

Nói rồi hắn liếc sang ta.

Ta giả vờ khóa miệng, im thin thít.

Bọn cư/ớp tỏ vẻ hài lòng với thái độ ngoan ngoãn này, sắc mặt dịu xuống.

- Đại ca, sao phải bắt hai người? An Vương gia trong tay chỉ có nửa hổ phù thôi mà?

- Ngốc ạ, hôm thọ yến không thấy sao? Vị An Vương gia này thích cả hai, một người công khai đưa tình trước mặt thiên hạ, một người lại xót xa tự mình đưa thái y.

- Tổng có một người hữu dụng.

18.

Khi Mặc An tới, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ng/ực vẫn rỉ m/áu, ta áy náy quay mặt đi.

Thấy chúng tôi đứng bên vực, khóe mắt hắn đỏ ngầu.

- Các ngươi muốn gì?

- Hổ phù.

Mặc An khẽ nhếch mép.

- Được.

Bọn cư/ớp không ngờ hắn dễ dãi thế, mặt mày hớn hở đòi hỏi thêm:

- Nhận lấy hổ phù do hắn ném tới, chúng cười lạnh:

- Nửa hổ phù chỉ c/ứu được một người.

- Muốn c/ứu người kia, phải đem nửa còn lại đến đổi.

Gió vực thổi ào ào, Phó Điềm Nhi co quắp dưới đất tỉnh lại thấy Mặc An, khóc lóc thảm thiết:

- Mặc An ca ca c/ứu thiếp!

Ánh mắt Mặc An thoáng chần chừ, liếc nhìn ta rồi đ/au khổ nhắm mắt:

- Thả Điềm Nhi trước.

- Tô Vãn, nàng đợi ta, ta sẽ quay lại c/ứu nàng ngay.

Ta lườm một cái, lát nữa phát hiện hổ phù giả, chẳng lẽ ta đợi bị x/é x/á/c sao?

- Không cần.

Ta đứng dậy, gió thổi phất áo, nở nụ cười tái nhợt:

- Mặc An, ta không muốn gặp ngươi nữa, cũng chẳng làm Vương phi của ngươi, thôi vậy.

Dứt lời, ta lao mình xuống vực thẳm dưới ánh mắt muốn n/ổ tung của Mặc An.

Tên cư/ớp đứng trên vực rút khăn tay hồng phấn chùi mắt:

- Thảm quá, thật quá thảm.

Ta ôm đầu xoay 360 độ giữa không trung, ấn mạnh tay vào mu bàn tay:

- Cổ Nạp Lạp hắc ám chi thần, u hô lạp hô, hắc m/a biến thân!

Luồng ánh sáng tím bao phủ lấy ta. Theo gợi ý của hệ thống, dưới vực là dòng thác cuồn cuộn. Ta rơi vào dòng nước, dùng kiểu bơi chó tiến về phía trước.

Non xanh nước biếc trùng điệp, thân thể nhỏ bé giữa thiên địa mà lại tự do phóng khoáng lạ thường.

19.

Một năm sau.

Thanh Sơn Trấn.

Ta nhìn Mặc An già đi cả chục tuổi trước mặt, thở dài.

Ác duyên thật.

Tới tận trấn nhỏ này vẫn gặp hắn.

Hắn sửng sốt nhìn ta, môi tái nhợt r/un r/ẩy, như sợ vừa mở miệng ta sẽ biến mất.

Đang định nghĩ hắn mắc bệ/nh Parkinson thì hắn cất giọng:

- Tô Vãn.

- Nàng... còn sống?

- Ta biết ngọc bội không phải nàng lấy, Phó gia đã trả giá...

Hóa ra sau khi ta nhảy xuống vực, hắn tra hỏi lại Phó Điềm Nhi về ngọc bội. Từ ánh mắt hữu tội của nàng ta, hắn biết được chân tướng.

Phó gia bị trừng ph/ạt, Phó Điềm Nhi gả vội cho tiểu quan, sau lại vì ngoại tình với kép hát mà bị đ/á/nh ch*t.

Nước Địch cũng đã đầu hàng.

Ta ngắt lời:

- Mặc An, ta không hứng thú với chuyện này, với ngươi cũng vậy.

- Tô Vãn, theo ta về, ta sẽ bù đắp bằng cả phần đời còn lại.

Ta ngửa mặt lên trời đảo mắt:

- Ngươi muốn ta về thì ta phải về? Hay ngươi nghĩ ta phải nhận lấy ân sủng của ngươi?

Chống PUA từ ta mà ra!

Mặc An đờ đẫn, dưới ánh mắt lạnh nhạt của ta, hắn như kẻ mất h/ồn bỏ đi, bỗng đi/ên cuồ/ng cười to.

Ta lạnh lùng nhìn theo, trong đầu vang lên giọng nói vô h/ồn:

- Hệ thống tu phục hoàn thành 100%, chuẩn bị tách khỏi tiểu thế giới.

- 3.

- 2.

- 1.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc này.

Mặc An như cảm nhận được điều gì, quay người giơ tay muốn níu kéo, nhưng chỉ kịp nhìn ta hóa thành ánh sáng tan biến.

Danh sách chương

4 chương
06/06/2025 06:29
0
01/09/2025 10:44
0
01/09/2025 10:42
0
01/09/2025 10:40
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu