Ngoài việc b/ắt n/ạt kẻ yếu, ỷ mạnh hiếp yếu thì chẳng làm được trò trống gì.
Trần Dã ngày càng ngưỡng m/ộ tôi, thời gian tôi làm khách ở nhà cậu ta cũng ngày một dài.
Cho đến một ngày, tôi ở lại nhà Trần Dã dùng bữa tối.
Lúc trở về, trời đã tối mịt.
Tôi rút đèn pin trong cặp ra, lắc lư bước đi trên con đường bê tông cũ nát đầy ổ gà của thị trấn Xuân Sơn.
Ở cuối con đường, một bóng người trắng bệch hiện ra.
Mẹ tôi với khuôn mặt sưng đỏ một bên, mái tóc rối bù, vừa nhìn thấy tôi liền gào thét xông tới cào cấu.
Bà hỏi tôi chạy đi đâu? Có phải muốn bỏ rơi bà rồi không?
Bà nói tôi giống hệt cha tôi - kẻ vô lương tâm, cha tôi chạy đi làm chồng người khác, còn tôi chạy đi làm con người khác, chúng tôi đều là lũ sói trắng mắt.
Tóc tôi bị bà gi/ật đ/au điếng.
Trong lúc giằng co, chiếc đèn pin rơi xuống đất, chiếu sáng hình ảnh Trần Dã và mẹ cậu đang đuổi theo từ phía sau.
Trần Dã đang bưng trên tay một miếng bánh ngọt, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi chợt nhớ hôm nay là sinh nhật Trần Dã, cậu nói sẽ mời tôi ăn bánh, lúc nãy tôi đi quá vội nên họ đuổi theo.
Đuổi theo, rồi chứng kiến cảnh tượng nh/ục nh/ã của tôi và mẹ.
Không biết từ đâu ra sức mạnh, tôi đẩy mẹ ra xa.
Nhặt chiếc cặp dưới đất, tôi lao vào bóng tối.
Chạy b/án sống b/án ch*t, vấp ngã trên chướng ngại vật lại đứng dậy tiếp tục chạy.
Chạy mãi đến bờ sông, co rúm người ôm lấy đầu gối.
Mẹ tôi không đuổi theo nữa, sau khi bị tôi đẩy ra bà ngồi phịch xuống đất gào khóc thảm thiết.
Cho đến khi tôi chạy thật xa, vẫn nghe rõ tiếng khóc than chua chát và những lời nguyền rủa của bà.
Lặp đi lặp lại mấy câu 'đồ khốn', 'sói trắng mắt'.
Một mình tôi ngồi bên sông suốt đêm, hơi ẩm ướt khiến những sợi tóc trên trán dính bết vào nhau.
Gần sáng, Trần Dã cuối cùng cũng tìm đến.
Cậu nhìn tôi, trên tay vẫn cầm nửa miếng bánh kem nát nhừ.
"Chị Vinh..."
Vừa mở miệng gọi, cậu đã bị tôi nhặt đ/á bờ sông ném thẳng vào trán.
M/áu chảy dài trên làn da trắng bệch, cùng lúc đó là ánh mắt trong veo đầy bối rối của cậu bé bị ướt sũng.
"Cút đi!" - Tôi gào lên - "Mày làm phiền tao rồi, đừng có dính dáng gì nữa!"
Tôi không thể diễn tả chính x/á/c cảm xúc lúc đó.
Giống như lúc Trần Dã bị người ta đ/è xuống đất đ/á/nh, cậu dùng khuôn mặt ưa nhìn của mình để c/ầu x/in tôi.
Cậu cần tôi, nên tôi có thể yên tâm ở bên cạnh.
Nhưng giờ cậu đang sáng sủa, còn tôi thì lấm lem trong vũng bùn hôi thối, tôi không muốn cậu nhìn thấy chút nào.
Tôi không muốn mình trông thảm hại và đáng thương.
Về sau tôi mới hiểu, thứ tình cảm đó chỉ là lòng tự trọng mơ hồ của một cô gái tuổi teen.
6.
Tôi và Trần Dã gần nửa năm không qua lại.
Gặp nhau ở trường cấp 2 Xuân Sơn cũng làm ngơ như người lạ.
Lúc đó Trần Dã cao lớn phổng phao như mạ non gặp mưa, không còn đám du côn nào b/ắt n/ạt cậu nữa.
Rồi ba tôi bỏ đi, mẹ tôi tái giá, tôi ở lại thị trấn Xuân Sơn một mình, lên học trường cấp 3 Xuân Sơn.
Khi gặp lại, vị trí của chúng tôi lại đảo ngược.
Một mình tôi sống khá ổn, còn nhận được học bổng 800 mỗi kỳ nhờ học hành chăm chỉ, tựa hồ đã thoát được bờ vũng lầy.
Còn Trần Dã, lại chìm sâu trong vũng bùn.
Mẹ Trần Dã qu/a đ/ời trong một đêm mưa bão vì bệ/nh cấp tính.
Cha cậu là kiến trúc sư, qu/a đ/ời trong một t/ai n/ạn công trường.
Mẹ Trần Dã sống trong căn nhà thành phố đầy kỷ niệm đ/au buồn, nên đưa cậu về thị trấn Xuân Sơn.
Lúc đó bệ/nh di truyền về phổi và hô hấp của bà đã rất nặng.
Nhưng tôi, Trần Dã và tất cả người lớn trong thị trấn đều không nhận ra.
Một trận mưa giông sấm sét cùng căn bệ/nh viêm phổi cấp đã cư/ớp đi sinh mạng một con người chỉ trong một đêm.
Sáng hôm sau, khi Trần Dã không thể mở cửa phòng mẹ, tiếng khóc của cậu đã thu hút hàng xóm.
Người ta đ/ập cửa xông vào thì phát hiện mẹ cậu đã tắt thở.
Trong ký ức tôi, người phụ nữ hiền dịu và sạch sẽ ấy được đồn đại có cái ch*t thảm thương và kinh khủng.
Ông chủ nhà đã giữ lại toàn bộ tiền đặt cọc, chưa hết hạn thuê đã thẳng tay đuổi Trần Dã đi.
Trần Dã trở thành đứa trẻ mồ côi, bỏ học.
Suốt ngày lang thang trên phố với khuôn mặt trắng bệch.
Rồi một đêm mưa bão khác.
Tôi đang học bài dưới ánh đèn bàn thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập.
Căng thẳng xuống lầu, tôi cầm chiếc xẻng dựa tường để phòng thân.
Nhưng tiếng gõ cửa chỉ vang lên hai tiếng rồi tắt lịm.
Nhìn qua lỗ nhòm, tôi thấy Trần Dã nằm bất động trong sân.
Tôi vốn không phải người hay xen vào chuyện người khác.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ đến nhiều thứ.
Nghĩ đến việc thêm một người ăn sẽ tốn thêm ít nhất trăm bạc tiền chợ.
Nghĩ đến việc Trần Dã có thể mang bệ/nh, liệu hai đứa có đủ tiền viện phí không.
Nghĩ đến việc Trần Dã bỏ học nửa năm, lang thang có thể đã hư hỏng.
Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ về hình ảnh mẹ Trần Dã trong chiếc váy hoa, nụ cười hiền hậu và Trần Dã bên cạnh với chiếc bánh kem.
Tôi lặng lẽ mở then cài, kéo Trần Dã vào nhà.
Đêm đó, là lần đầu tiên kể từ khi bố mẹ bỏ đi, tôi dám đ/ốt đủ nước nóng để tắm giữa mùa đông.
Làn da trắng bệch của Trần Dã ửng hồng lên sau khi bị tôi đẩy vào phòng tắm, kỳ cọ sạch sẽ.
Bình luận
Bình luận Facebook