Hoa Phi Tái Sinh

Chương 3

13/09/2025 11:40

“Nàng g/ầy đi nhiều.”

Sau ba năm cách biệt, đây là câu đầu tiên Hoàng đế nói với ta.

“Thần thiếp đức mọn, chẳng dám diện kiến thánh nhan...”

Hoàng thượng siết ch/ặt vòng tay ôm ta, hơi ấm từ nhịp tim hùng h/ồn của ngài truyền sang.

Ta biết, tim ta cùng ngài đang rung động đồng điệu.

“Ba năm trời xa cách, chẳng lẽ nàng không có lời nào khác muốn thổ lộ cùng trẫm?” Hoàng đế hỏi.

Thực lòng mà nói, ta chẳng biết ngài mong đợi điều gì, đầu óc rối bời chẳng thiết nghĩ suy.

Ta im lặng, Hoàng thượng buông ta xuống.

“Những tội trạng năm xưa của nàng, đáng lẽ đủ ch*t ngàn lần. Nhưng trẫm đâu không biết, sau lưng mọi chuyện đều có bóng dáng Tương Tần?”

Ta quỳ sụp trước mặt ngài, cúi đầu: “Thần thiếp tội đáng ch*t.”

Hoàng đế nâng ta dậy: “Tương Tần đã ch*t, trẫm cũng hờn oán ngươi ba năm. Trẫm thường tự hỏi, phải chăng vì trẫm quá nuông chiều khiến ngươi thành ra thế?”

Từ khi quyết định tái ngộ thánh nhan, ta đã lường trước ngày này. Chỉ có điều, nỗi đ/au và xúc động còn vượt xa tưởng tượng.

Ở bên đế vương lâu ngày, nhất là sau khi biết chuyện Huyên Nghi hương cùng chén th/uốc an th/ai, ta thật sự không phân biệt nổi lời ngài đâu thực đâu hư.

Kẻ gi*t con ta là ngài, ban Huyên Nghi hương cũng là ngài, nói nuông chiều ta vẫn chính là ngài.

Mãi sau này ta mới tỏ ngộ, thực ra đâu phải Hoàng đế làm ta hư hỏng. Chính phụ mẫu, huynnh trưởng mới là người dung túng ta. Còn Hoàng thượng, chỉ ban cho sự khoan dung.

Ngài khoan dung ta, khoan dung niên huynnh, nên Niên gia mới có ngày từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu.

Hoàng đế lại một lần nữa đặt chân tới Dực Khôn Cung.

Dực Khôn Cung giờ đây đâu còn là cung điện nguy nga năm xưa. Thuở trước, ngay bộ trà cụ cũng điểm nét kim nhũ của Hoa Phi nương nương, giờ dùng lương bổng Đáp Ứng chỉ đủ no ấm, lấy đâu ra tiền trang hoàng cung điện?

“Ngươi...” Hoàng thượng hẳn chưa từng thấy hậu cung nào tiều tụy thế này, ngài ngập ngừng, thở khẽ: “Trẫm đã để ngươi chịu thiệt thòi.”

Thiệt thòi? Ta khẽ cười, nước mắt vô thức lăn dài.

Ba năm qua của ta, nào chỉ hai chữ “thiệt thòi” có thể diễn tả?

Từ khi biết sự thật Huyên Nghi hương và th/uốc an th/ai, bao lần tưởng không vượt qua nổi, ta đã muốn tìm đến cái ch*t. Nhưng phi tần t/ự v*n là trọng tội liên lụy gia tộc.

Niên thị nhất tộc vẫn còn người sống, ta sao dám phóng túng nữa?

“Hoàng thượng biết thần thiếp oan khuất, vậy là đủ rồi”, ta lau nước mắt, dâng lên ngài chén trà.

Đêm ấy, Hoàng đế lưu lại Dực Khôn Cung.

Ta biết, từ đêm này, ba năm nép mình nhẫn nhục coi như đổ sông đổ bể.

Phong hầu của Hoàng hậu lại tái phát, Hoàng đế bị Thái hậu triệu đi.

Lạ thay, Thái hậu đích thân tấn phong ta làm Quý nhân. Tất nhiên, không chỉ mình ta, Thẩm My Trang cũng được phong Huệ Tần do hầu hạ Thái hậu lâu năm.

Liền hai cấp tấn phong khiến ta kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ cũng hiểu. Thái hậu là người thấm đẫm quyền thuật, nay Hoàng hậu đ/ộc bá, việc này là để biến ta thành mục tiêu chung, chế ngự đối phương.

Ta thở dầu khe khẽ tạ ơn. Giá như ngày trước, hẳn ta tưởng Thái hậu thương ta.

Quả nhiên, chiếu chỉ phong Hoa Quý nhân vừa ban, Hoàng hậu đã sai người triệu ta đến Cảnh Nhân Cung.

Tính ra đã ba năm chưa bước vào cung điện này, cũng ngần ấy năm không gặp những gương mặt quen thuộc——

Đoan Phi vẫn th/uốc thang không dứt, được miễn thỉnh an nên chẳng thấy bóng dáng. Kính Phi, Tề Phi ngồi hai bên tôn vị, phía dưới lần lượt là Kỳ Tần, An Tần, Trinh Tần, Hân Quý nhân, Khang Thường tại. Huệ Tần vắng mặt, hẳn là chẳng muốn gặp ta.

Phải rồi, năm xưa ta suýt đoạt mạng nàng. Mối h/ận thâm sâu này há mấy lời ta nói có thể hóa giải?

Thôi đành. Dù đến hay vắng, chẳng ai mong ta đứng nơi này.

“Hoa Quý nhân lâu năm bế cung, Khang Thường tại cùng Trinh Tần không quen biết cũng phải.” Hoàng hậu mỉm cười giải thích. Sau khi Khang Thường tại thi lễ, ta nghe thấy tiếng thì thầm hỏi liệu ta có phải Hoa Phi nương nương sủng ái nhất cung năm xưa.

Từ khi tấn phong Quý nhân, Hoàng đế thường xuyên đến Dực Khôn Cung. Phía Hoàng hậu tất nhiên không ngừng chèn ép, nhưng không bắt được sai sót, chỉ vài lời đay nghiến.

Ta biết thế cô, càng ra vẻ nhu mì dịu dàng. Kỳ thực, từ khi chẳng quan tâm Hoàng đế ngự nơi nào, việc giả vờ hiền lành dễ dàng hơn nhiều.

Khi Hoàng thượng đến, ta vẫn dâng trà, nhưng chẳng còn pha sẵn từ trước. Những lời ân ái năm xưa vẫn thốt ra, nhưng thực tâm được mấy phần, chính ta cũng chẳng rõ.

Hôm nay, Hoàng đế sai Tô Bá Thịnh đích thân mang đến hộp hương liệu: “Hoàng thượng biết tiểu chủ ái hương, đặc biệt sai nô tài đưa tới.”

Ta quỳ tạ ơn, mở hộp hương nhẹ nhàng đưa lên mũi: “Dường như không phải mùi Huyên Nghi hương?”

Tô Bá Thịnh cười: “Thứ hương này từ Tây Vực tiến cống, Hoàng thượng còn tự tay chọn mấy vị an thần phối cùng long diên hương. Thánh thượng nói, những năm qua để tiểu chủ oan ức, Huyên Nghi hương chẳng đem lại an vui, thôi đừng dùng nữa.” Ta tạ ơn lần nữa, sai Tống Chi mời thái y tới.

Thái y viện không còn người của ta, chỉ cần không phải Ôn Thực Sơ tâm phúc của Chân Hoàn, mời ai cũng được. Ta nói dối thái y đây là hương định tặng Hoàng hậu, xem có điều gì bất ổn.

Thái y kiểm tra, nói không có xạ hương hại người mà toàn hương liệu an thần. Ta chẳng buồn xét thực hư. Xưa bao thái y khám cho ta, nào có ai nói Huyên Nghi hương chứa đầy xạ hương?

Danh sách chương

5 chương
07/06/2025 03:22
0
07/06/2025 03:22
0
13/09/2025 11:40
0
13/09/2025 11:39
0
13/09/2025 11:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu