Trong điện thoại, mẹ tôi luôn nói em trai tôi ngày càng trở nên b/ạo l/ực, chỉ một câu nói không vừa ý là đòi đ/á/nh người. Bà nội luôn bảo bà nhẫn nhịn, vì nó là đứa con trai duy nhất của họ họ Ôn. Bố tôi già rồi, cũng không phải đối thủ của thằng bé, hai người đã xung đột nhiều lần, bố tôi bị đ/á/nh đến mức thừa sống thiếu ch*t. Bố bị đ/á/nh xong không dám m/ắng em trai, chỉ biết ch/ửi mẹ tôi dạy con không tốt, rồi trút gi/ận lên người mẹ, khiến người mẹ lúc nào cũng dập tím. Cuối cùng, bố tôi đành bỏ nhà đi biệt tích. Mẹ tôi ngày ngày canh giữ em trai, tinh thần suy sụp hoàn toàn. Nhưng giờ em trai gây họa, bà không thể không giải quyết, bởi trong mắt bà, chỗ dựa chính là đứa con trai - mạng sống của bà. Trong điện thoại, giọng bà lảm nhảm không đầu không cuối, xen lẫn đủ lời oán trách. Nghe mãi tôi mới hiểu ra. Em trai tôi đơn phương yêu đương sớm, nó thích một bé gái trong lớp, tỏ tình bị từ chối nên nổi đi/ên dùng vật nhọn chọc m/ù một mắt cô bé. Gia đình bé gái kịch liệt phản đối, nhưng đành bó tay vì em trai tôi mới 12 tuổi. Dù cố ý gây thương tích, nó cũng không thể bị kết tội. Bố mẹ tôi đành đ/au lòng bồi thường một khoản tiền. Nghe xong, bất chấp mẹ tôi vẫn đang lải nhải, tôi đột ngột cất lời: "Hay là đưa nó vào trường giáo dưỡng đi." "Loại người rác rưởi như nó đáng phải vào đó để được uốn nắn." Mẹ tôi im lặng hồi lâu. Rồi lại bắt đầu bào chữa cho em trai: "Con trai nghịch ngợm chút, lớn lên sẽ khôn ngoan thôi." "Sao con có thể đẩy em trai vào chốn đó, nó là em ruột của con mà." "Con thật ích kỷ, không biết nghĩ cho gia đình, cho mẹ chút nào." Nghe vậy, tôi cười nhạt đáp: "Mẹ biết nghĩ thì cứ nhẫn nhịn đi!" 17 Vừa dứt lời tôi lập tức cúp máy. Bà ấy hối h/ận rồi. Tôi biết bà ấy hối h/ận. Nhưng bà không muốn thừa nhận, vẫn cố tìm lý do bào chữa. Kết quả là nửa đêm mẹ lại gọi đến, qua điện thoại bà khóc thảm thiết: Hôm nay em trai tôi bực bội, đ/á/nh bà đến thập tử nhất sinh, người đầy m/áu me. Bố tôi thậm chí không cho bà tiền viện phí, bắt bà tự bôi rư/ợu th/uốc ở nhà. Bà đ/au, đ/au toàn thân. Bà c/ầu x/in tôi cho em trai tạm trú vài ngày, sợ tiếp tục ở cùng sẽ bị nó đ/á/nh ch*t. Nghe yêu cầu đó, lòng tôi chẳng chút xao động. Mẹ tôi vốn dĩ là thế mà, còn trông chờ gì ở bà? Bà sợ em trai gi*t bà, nhưng không sợ nó gi*t tôi. Dù vậy, tôi vẫn định đồng ý. Không phải vì thương cảm, mà vì thí nghiệm của tôi đang gặp bế tắc. Tôi nghĩ ra một phương pháp sát ***** mới, khiến nạn nhân tỉnh táo chứng kiến bản thân dần ch*t đi. Nhưng khổ nỗi thiếu đối tượng thí nghiệm. Tôi có tiêu chuẩn riêng - chỉ gi*t những kẻ x/ấu xa như tôi. Và em trai Ôn Hùng chính là ứng viên hoàn hảo. Chúng tôi cùng chung dòng m/áu thú tính từ một bụng mẹ. Nó là á/c q/uỷ bẩm sinh. Tôi là kẻ đi/ên cuồ/ng. Chúng tôi là đồng loại. Nghĩ đến đây, tôi bật cười khẽ: "Được, để nó đến đây." Vật thí nghiệm mới. Ôi, thật mong chờ làm sao... 18 Như thể sợ bị đ/á/nh, sáng sớm hôm sau mẹ đã dắt em trai đến phòng trọ của tôi. Bốn năm không gặp, thằng bé cao vọt lên 1m9. Có lẽ được ăn uống đầy đủ, ước chừng nặng hơn 100kg. Người đen nhẻm, thô kệch như gấu đen. Tôi liếc nhìn nó, thầm tính toán tăng liều th/uốc ngủ. Em trai thấy tôi, ánh mắt hằn học như gặp kẻ th/ù, đẩy mạnh tôi rồi xồng xộc vào phòng. Mẹ tôi nhìn nó vào nhà, vội vã bỏ chạy như trốn lửa. Quay lại, tôi gi/ật mình phát hiện em trai đã chiếm lấy giường tôi. Nó nằm ườn ra, thấy tôi nhìn liền trợn mắt gầm gừ: "Nhìn cái gì? Căn phòng này là của tao, cút ra ngoài!" "Đúng là gan lớn, dám cho tao ở đây. Bà già đã sợ vãi đái, mày không sợ sao?" "Hay mày tưởng vẫn có thể kh/ống ch/ế tao như hồi nhỏ?" "Ngây thơ lắm, dù mày có vài chiêu đi nữa, giờ cũng không đ/á/nh lại tao đâu." Nói đến đây, giọng nó đầy tự tin. Ánh mắt săm soi khắp người tôi, vừa gh/ê t/ởm vừa hung dữ. Nghe vậy, tôi im lặng giây lát. Rồi nở nụ cười: "Chuyện cũ giữa chúng ta để sau. Giờ ăn cơm đã." Em trai bật cười khoái trá, giọng đầy khiêu khích: "Ồ, Ôn Tinh, mày đang nịnh tao đấy à?" "Cũng phải, mày nên nhận thức rõ thực tế đi." "Chuyện giữa hai đứa phải giải quyết thật kỹ, yên tâm, tao sẽ đ/á/nh nhẹ tay thôi - không muốn mày ngất xỉu sớm quá." "Cố gắng chịu đựng lâu một chút nhé, chị gái yêu quý. Ha ha ha!" Em trai cười vang đầy đắc ý, vỗ vai tôi ra oai. Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo ấy, tôi cũng không nhịn được cười. Phải rồi, nó sắp trở thành vật thí nghiệm của tôi rồi, sao có thể không hưng phấn? 19 Bữa tối dĩ nhiên chỉ có em trai dùng. Tôi đứng c/ắt trái cây phục vụ, nó thỉnh thoảng quát nạt như gọi chó. Khi tôi nhìn lại, nó lại cười ha hả. Nhưng khi ánh mắt tôi dừng ở chiếc chân khập khiễng của nó, sắc mặt nó đột nhiên biến đổi. Ánh mắt như rắn đ/ộc, giọng điệu gấp gáp: "Ôn Tinh, mày nhìn cái gì?" "Muốn tao móc mắt mày ra không?" "Mày cũng coi thường tao à? Tất cả là do mày! Nếu mày không làm tao què chân, ai dám nhìn tao bằng ánh mắt đó?" "Mày thế này, con đàn bà già đó cũng vậy, sao dám nhìn tao bằng ánh mắt kh/inh rẻ?"
Bình luận
Bình luận Facebook