Theo miêu tả của anh ta, chắc hẳn là Diệp Hi.
Diệp Hi hẳn đã theo sát phía sau để phòng bất trắc.
Hai người này thật sự đã dày công tính toán chỉ để gi*t tôi.
Vết thương của tôi không nghiêm trọng, sau khi hôn mê vài tiếng tỉnh dậy, tôi thấy Thẩm Nam đang ngồi canh bên giường.
Thẩm Nam cũng chỉ bị thương nhẹ ngoài da.
Khuôn mặt từng khiến tim tôi rung động ấy giờ bị trầy xước, dán miếng băng cá nhân.
Trông vừa lố bịch vừa chua chát.
"Tây Tây, em tỉnh rồi!"
Thẩm Nam thấy tôi mở mắt, lập tức nắm ch/ặt tay tôi.
Không.
Không một chút vui mừng vì tôi tỉnh lại, ngược lại, bàn tay anh ta run run đầy căng thẳng.
Dù đã đoán trước nhưng nỗi thất vọng vẫn trào dâng không kiềm chế nổi, dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy dài trên má.
Thế mà Thẩm Nam làm ngơ, chỉ lo giải thích về đoạn ghi âm điện thoại.
"Tây Tây em nghe anh giải thích, đoạn ghi âm đó là giả mạo, bọn chủ n/ợ cố tình h/ãm h/ại anh. Họ... họ ép anh vào đường cùng.
"Tây Tây thật sự xin lỗi, là anh liên lụy đến em.
"Nhìn em như vậy, tim anh đ/au như c/ắt."
N/ợ nần là giả, chủ n/ợ đương nhiên cũng không có thật.
"Vậy tại sao lúc xảy ra sự cố, anh không c/ứu em mà lại ném điện thoại đi?" Tôi rút tay lại, đờ đẫn nhìn trần nhà chất vấn.
Một số đáp án đã nằm sẵn trong lòng, nhưng cứ phải tự tai nghe thấy mới thực sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng rồi mới buông xuôi được.
"Ném điện thoại gì cơ? Tây Tây em nhìn lầm rồi, sự việc xảy ra quá bất ngờ, anh cũng không biết điện thoại của em rơi đâu mất."
Giỏi lắm, không biết rơi đâu mất.
Rốt cuộc, tiểu tam mới là bảo bối trong lòng hắn.
Hắn ném đi thì sao? Cảnh sát sớm muộn gì cũng điều tra ra manh mối.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, em nghỉ ngơi đi. Chỉ là lễ kỷ niệm hôm nay... không sao, chúng ta còn có lễ 20 năm, 30 năm, cả đời dài lắm."
Bộ mặt giả tạo đến mức ban giám khảo Oscar cũng phải thấy hối h/ận vì chưa tặng hắn tượng vàng.
Lẽ nào tôi lại phụ bỏ ân tình sâu nặng ấy?
"À, anh quên chưa nói với em, em đã hẹn gặp cậu để v/ay tiền rồi."
"Gì? Cậu em?"
"Ừ, cậu ấy nói có thể giúp em. Anh gửi danh sách chủ n/ợ cho cậu ấy, cậu sẽ chuyển khoản trực tiếp.
"À, cậu còn nói có thể giới thiệu nhà đầu tư cho công ty anh, giúp anh vượt qua khó khăn."
Biểu cảm Thẩm Nam biến ảo khôn lường, nhất thời tôi cũng không đoán được.
Nhưng dù thế nào, hắn đã sa vào bẫy rồi.
Con người này, tham lam quá độ.
Thẩm Nam dùng diễn xuất đáng giá 10 tượng vàng để thề thốt: "Tây Tây, đợi anh phục hưng, nhất định sẽ hậu tạ cậu thật chu đáo!"
Hắn đồng ý rồi. Một kẻ vì mê tiểu tam mà muốn vét cạn túi vợ cả, làm sao nỡ bỏ qua cơ hội trắng tay bắt gi*t?
Lại còn là gấp đôi.
Mê muội đến ch*t đi được.
"Nhưng cậu em có điều kiện."
"Điều kiện gì? Em cứ nói, chỉ cần c/ứu được công ty, anh đồng ý tất cả!"
"Cậu nói, anh phải chuyển nhượng 10% cổ phần công ty cho em. Bằng không, cậu ấy không tin người ngoài."
Thẩm Nam bối rối.
10% cổ phần, một khi lên sàn sẽ là khối tài sản khổng lồ.
Hắn không nỡ, cũng khó giải trình với tiểu tam, lại sợ vụ giả phá sản lộ tẩy.
"Thực ra em thấy không sao, dù đứng tên em nhưng em chẳng hiểu biết gì, cũng chẳng muốn học. Lúc đó em ký văn bản ủy quyền cho anh toàn quyền đại diện.
"Chỉ là thủ tục qua loa.
"Nếu anh không muốn cũng không sao, em bảo cậu đừng cho v/ay vậy."
Thẩm Nam thấy tôi với lấy điện thoại, vội vàng giữ tay.
Hắn do dự: "Được, anh chuyển cho em."
Thẩm Nam bắt tay vào thủ tục chuyển nhượng cổ phần. Để hắn không nghi ngờ, tôi nhân danh cậu chuyển khoản trước 100 triệu cho hắn.
Thẩm Nam cũng không làm tôi thất vọng, hắn bảo tôi chuyển tiền thẳng vào tài khoản tên Diệp Hi.
Hắn nói, đó là chủ n/ợ lớn nhất.
Diệp Hi.
Cuối cùng chúng tôi cũng gặp mặt.
Tiền chuyển buổi sáng, ảnh chụp gửi đến tay tôi buổi chiều.
Nhìn những bức ảnh hắn tay trong tay Diệp Hi ra vào cửa hiệu Hermès, khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
5
Mấy ngày sau, tôi nhận được cổ phần Thẩm Nam chuyển nhượng.
Hắn giục tôi chuyển khoản n/ợ còn lại cho Diệp Hi.
Tiếc thay, hắn sẽ không bao giờ chờ được ngày đó.
Cảnh sát nhanh chóng phát hiện điểm nghi vấn.
Đến đồn, tôi thấy Diệp Hi khóc lóc trong lòng Thẩm Nam.
"Em đừng khóc nữa, lát nữa Đỗ Tây đến."
Bên cạnh Diệp Hi còn đặt túi Hermès.
Cô ta đỏ mắt: "Em lo cho anh, Đỗ Tây tính tình x/ấu xa, lỡ cô ta... A Nam, bao giờ anh mới ly hôn để thoát khổ? Anh biết không, mấy năm nay em đ/au lòng lắm khi thấy anh phải nhẫn nhục ở bên cô ta, mất hết nhân phẩm!"
Nhẫn nhục?
Lúc xài qu/an h/ệ của ba tôi, dùng tiền tôi ki/ếm danh vọng, sao không nghe hắn kêu nhẫn nhục?
Mất nhân phẩm?
Lúc mặc vest dự tiệc sang, được người đời xưng "Tổng Thẩm", sao không thấy hắn mất mặt?
Nhìn hai kẻ ôm nhau, toàn thân tôi run không ngừng.
Cắn ch/ặt lòng bàn tay, ép bản thân bình tĩnh.
"Thẩm Nam."
Lấy lại tinh thần, tôi chậm rãi bước tới.
Thẩm Nam thấy tôi, hoảng hốt đẩy Diệp Hi ra.
Diệp Hi bị đẩy liếc tôi ánh mắt đ/ộc địa, rồi im thin thít như chim cút.
"Sao em đến đây?"
"Cảnh sát gọi, họ nghi vụ t/ai n/ạn trước không phải ngẫu nhiên, mà có chủ ý. Nên gọi em đến hỏi, Thẩm Nam, rốt cuộc là sao vậy?"
Tôi giả bộ ngơ ngác, mắt đầy tin tưởng nhìn hắn.
Thẩm Nam: "Chỉ là nghi vấn, em biết gì cứ nói. Dù sao, anh đâu thể hại em?"
Trong lòng tôi cười nhạt.
Kẻ hại tôi thảm nhất, chính là anh đấy.
6
Cảnh sát hỏi gì, tôi đều đáp không biết.
Đúng lúc họ tưởng hiểu lầm, tôi chợt nhớ ra: "Nếu nói có gì bất thường, đó là Thẩm Nam đột nhiên m/ua cho em 5 hợp đồng bảo hiểm t/ử vo/ng."
Bình luận
Bình luận Facebook