“Chị đã hại thể nhảy nữa, khiến m/ù lòa!”
“Chị thế?”
Lòng chợt đ/au nhói.
Cô mày sang, giọng lạnh chất vấn: đang nhảm gì vậy? Tại phải hại em?”
Quý Như Hân ôm cười ra lệ.
“Vì muốn th/ù đó, những đ/au khổ phải nguyên vẹn!”
Trong chớp mắt, đờ ra tin nổi.
**Chương 36**
“Em gì?”
Quý trợn kinh ngạc, ý tứ câu của Như Hân thế nào?
Nhưng Như Hân thêm, băng bó rỉ hề hay biết, lần nữa dùng chiêu thuộc gối liên tục c/ầu x/in Ý.
“Em đ/au thật sự chưa hại chị, tha cho được không?”
Trán ch/ặt.
Đột một bàn mạnh mẽ kéo ra phía Trầm mày khẽ “Bác sĩ ấy t/âm th/ần ổn định, tâm những lời vô nghĩa.”
Nhưng đờ đẫn, dán ch/ặt vào trong bệ/nh.
Người khác biết, hiểu rõ, Như Hân hề đi/ên lo/ạn.
Cô tỉnh táo hiểu rành mạch: tất cả những thứ này chính những gì trải qua trước.
**Kiếp trước**
Khi phát hiện mối tình bất chính của Như Hân và Yến, đã chủ tịch tập đoàn đ/ộc đoán quyền, chẳng nể nang gì gia tộc, chán gh/ét đã thẳng thừng đòi ly hôn.
Vốn đã suy sụp tinh chấp nhận được kết cục nhất quyết ly Thế Như Hân bày mưu khiến lầu hai.
Không g/ãy mà m/ù mắt.
Cuối cùng, trắng tay, Yến đuổi khỏi gia, gia cũng chối bỏ nhận.
Cô lang thang đầu đường xó chợ, cóng giữa mùa đông!
Tái một kiếp.
Dù thấu chưa nghĩ hại người, muốn tránh xa lũ đẩy mình vào bi kịch.
Thế mà đây.
Quý Như Hân đang lặp y chang những gì trải qua trước!
Trước hỏng thể múa dù tự dàn dựng.
Giờ m/ù lòa.
Nhân quả báo ứng.
Quý đủ bi thương xót hại nhận ra điều lạnh lưng.
Cô đứng ch/ôn mặt tái nhợt.
Đến bất ngờ được che chở bởi hơi ấm.
Chu Trầm khẽ tai: nữa, phải lỗi của em.”
Những suy tưởng viễn vông chợt tan biến.
Quý ch/ặt môi, lệ lặng lẽ rơi, nắm ch/ặt vạt áo cạnh.
“Em sợ.”
Bóng hình cao lớn khựng lại.
Cảm nhận hơi ẩm nơi lòng bàn tay, tim lại.
Đây lần đầu bộc lộ nỗi lòng mặt hắn.
Không, lần thứ hai.
Chu Trầm nhớ mười năm trước, dù có lẽ đã quên, khắc ghi.
Khi ấy sốt cao nằm liệt giường, cũng nắm mê man: đi, bỏ một sợ.”
Hình ảnh gái mềm mại năm nào hòa làm một với phụ nữ môi này.
Khuấy đảo tim băng giá ngàn của hắn.
Hắn kìm được vòng ôm vào lòng, giọng dịu dàng ngờ: sợ, có anh đây.”
...
Sau đóng cửa bệ/nh.
Chu Trầm đưa sang bên.
Đợi bình tâm, mới ôn tồn: “Chuyện này liên quan em, tự làm.”
Quý gi/ật mình: anh sao?”
“Theo camera, trốn trong khách sạn rất yên ổn. Nhưng một cuộc điện thoại, đột đi/ên cuồ/ng d/ao xông ngã, d/ao đ/âm ngang vào mắt…”
Chu Trầm mặt, tỏ với cảnh tượng.
Quý trầm ngâm.
Lâu đầu “Nếu thật sự trải qua sao?”
**Chương 37**
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Quý Trầm kinh ngạc, lòng bỗng chùng xuống, nhuốm thất vọng thấp.
Cũng phải thôi.
Nếu cho rằng lời Như Hân đi/ên lo/ạn, lời đâu khác gì?
Cô hít sâu đổi đề tài.
Bỗng nghe Trầm chăm chú cô, chậm hỏi: “Vậy cũng trải qua nỗi đ/au ấy sao?”
Nghẹn lời.
Quý sững sờ, ngờ phản ứng đầu của lo lắng cho cô.
Những ký ức đ/au thương ch/ôn vùi bỗng trỗi dậy, nụ cười đắng chát.
Lặng im hồi lâu.
Quý thốt lên: sao, đã khứ rồi.”
Chuyện thôi mà.
Chu Trầm thâm thúy, gật đầu nhẹ: tin.”
“Gì cơ?” ngàng.
Hắn khẽ tin trước.”
Trái tim đ/ập lo/ạn nhịp.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thành, lòng dâng lên cảm tả.
Hai đắm đuối nhau.
Không gian ngập tràn sắc ái.
Chu Yến xuất hiện đúng lúc này.
Thu vào cảnh tượng ấy, nhen ý, tiến đã che giấu hoàn hảo.
Bình luận
Bình luận Facebook