Lời đàm tiếu của hàng xóm cứ thế kéo dài cho đến khi tôi vào tiểu học thì đột ngột dứt hẳn.
Bởi khi tôi học lớp một, hiệu trưởng đích thân tới nhà tôi.
Ban đầu bố mẹ tôi tưởng tôi gây chuyện gì ở trường, hoảng hốt bật dậy. Hai người ba mươi mấy tuổi ngồi trên ghế sofa co ro, trông còn giống học sinh tiểu học hơn cả tôi.
Hồi đó toàn ở trong những khu nhà ống, con cái hàng xóm hầu hết đều học chung một trường tiểu học nên ai cũng quen hiệu trưởng.
Mấy người vây kín cửa nhà tôi hả hê nghe ngóng động tĩnh.
Bố mẹ tôi mặt mày tái mét vì lo lắng. Bố tôi xoa xoa tay nhìn chằm chằm hiệu trưởng, dò hỏi: "Hiệu trưởng Hà, cháu Nam nhà tôi..."
Hiệu trưởng cười vẫy tay: "Bố Lục Nam đừng căng thẳng, bé Nam nhà anh rất ngoan ngoãn nghe lời, không gây chuyện gì đâu."
Bố tôi thở phào, mặt mới giãn ra nụ cười: "Thế ngài đến là vì...?"
Hiệu trưởng tiếp lời: "À, là thế này. Chúng tôi phát hiện Lục Nam tiếp thu bài vở cực kỳ nhanh. Mấy hôm nay kiểm tra thử thì thấy cháu đã thông suốt cả chương trình lớp ba tiểu học. Xin hỏi có phải phụ huynh kèm cặp trước ở nhà không?"
Bố mẹ tôi đều sững sờ.
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, ngơ ngác đáp: "Không... không có mà?"
Hiệu trưởng mắt sáng lên, hỏi tiếp: "Vậy cháu tự học trước ở nhà sao?"
Mẹ tôi càng bối rối: "Cũng không, cháu về nhà là giúp việc gia đình, rồi đi chơi, chưa bao giờ thấy cháu học hành gì cả."
Hiệu trưởng trầm ngâm một lát, thận trọng nói: "Mẹ Lục Nam, tôi nghĩ Lục Nam có lẽ là thiên tài. Tôi đề nghị hai vị rảnh thì đưa cháu đi kiểm tra chỉ số IQ."
"Hiện giờ cháu đã có thể nhảy lớp rồi, hai vị nên cân nhắc."
Hôm đó bố mẹ tôi ngẩn ngơ tiễn hiệu trưởng ra về. Khi hiệu trưởng đi, bác Vương hàng xóm còn lớn tiếng chế giễu mẹ tôi: "Con người ta đẻ ra đã không bằng rồi, huống hồ lại là con gái. Tiểu Ngô à, tôi khuyên cô nên sớm tính toán, mau chóng..."
Hiệu trưởng Hà nghe vậy, nhíu mày nói: "Tôi đến vì Lục Nam có thể là thiên tài. Tôi khuyên bố mẹ cháu đưa cháu đi kiểm tra IQ, đừng bỏ phí tài năng của trẻ."
"Gì cơ? Thiên tài?!" Bác Vương như gà bị bóp cổ, mặt đỏ bừng lên vội nói: "Con gái thì làm sao mà thành thiên tài được? Hiệu trưởng Hà, ngài xem ba thằng con trai nhà tôi này, đứa nào cũng thông minh tuyệt đỉnh, chúng mới là thiên tài!"
Hiệu trưởng Hà cười hì hì.
"Ba cậu nhóc nhà họ Vương à? Nghịch ngợm thì đúng là nghịch ngợm thật, nhưng trước hết tập tính toán đi đã. Trẻ lớn thế này mà còn không biết cộng trừ trong phạm vi mười. Còn Lục Nam đã giải được bài toán gà thỏ cùng lồng rồi."
"Gà gì thỏ gì?" Bác Vương mặt mũi ngơ ngác.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, chỉ trỏ bàn tán về tôi: "Tôi đã bảo con gái nhà họ Lục tốt mà, từ bé tí mới ba bốn tuổi đã biết giúp bố trông cửa hàng, chẳng bao giờ gây chuyện hay làm trò gì."
Một phụ nữ khác thèm thuồng nói: "Đúng vậy, lại còn thông minh thế. Lão Ngô, cô số sướng thật đấy!"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bố mẹ nhận nuôi tôi mà người ta khen mẹ tôi phúc phận.
Trước đây, họ chỉ lén lút chê bà ngốc.
Mẹ tôi mừng đến mức lâng lâng, mím môi mãi mà vẫn nhoẻn miệng cười, khiêm tốn đáp: "Chưa chắc đâu, hiệu trưởng bảo chúng tôi đưa con đi kiểm tra đã."
Kết quả vừa đóng cửa, mẹ tôi đã cười như đi/ên, hào hứng nắm tay bố tôi nói to:
"Mẹ đã biết con gái chúng ta là thiên tài mà! Anh có nhớ lần đó quán ăn của anh tính sổ, bao nhiêu người lớn tính đi tính lại không ra, nó mở miệng đã tính xong ngay không?"
Bố tôi cũng vui, ôm tôi cười khúc khích: "Con gái chúng ta chắc chắn là thiên tài rồi. Cuối tuần hai đứa mình cùng đưa cháu đi kiểm tra. Nãy hiệu trưởng Hà bảo đi đâu nhỉ? Bệ/nh viện số 9?"
Bố mẹ tôi không đợi đến cuối tuần. Hai người hào hứng cả đêm không ngủ, hôm sau liền dẫn tôi đến bệ/nh viện số 9.
Kết quả kiểm tra IQ là 158, chuẩn thiên tài.
Ngày hôm đó, cả khu nhà ống đều chấn động. Ai nấy đều biết đứa con gái nuôi năm xưa của Lục Đống Tài là thiên tài.
Mẹ tôi ban đầu tính giấu giếm, nhưng người ta hỏi đến bà không nhịn được khoe. Tối đến lại lén hối h/ận với bố tôi: "Anh nói sau này nếu con học không theo kịp, áp lực lớn thì sao?"
Bố tôi lại rất thoáng, ôm bà nói: "Yên tâm đi, em xem nó kìa, tối nay còn ăn hết nửa đĩa sườn, tâm địa rộng rãi lắm."
Về sau chứng minh bố tôi nói đúng.
Tôi hoàn toàn không quan tâm những chuyện đó. Tôi cũng không nhảy lớp, vì bố mẹ đi hỏi thăm, sợ tôi còn nhỏ quá khó hòa hợp với bạn lớn tuổi hơn, vẫn mong tôi giao lưu nhiều với bạn cùng trang lứa, có một tuổi thơ bình thường.
Nhưng từ đó, cơn á/c mộng của bọn trẻ khu nhà ống bắt đầu.
Từ khi tôi học lớp một, tôi luôn đứng đầu bảng với số điểm áp đảo vị trí thứ hai.
Mỗi lần hàng xóm khu nhà ống đ/á/nh con, tôi đều nghe họ nói: "Mày xem con Lục Nam Nam kia kìa! Sao mày không học tập nó đi?!"
Tôi trở thành kẻ th/ù chung của tất cả trẻ con.
Nhưng tôi không quan tâm, vì khi chép bài tập chúng vẫn sẽ đến c/ầu x/in tôi.
Mọi việc cứ thế suôn sẻ trôi qua hai năm, cho đến khi tôi học lớp ba.
Khương Ngọc cùng gia đình cũng chuyển đến khu Đông, cô bé chuyển trường vào tiểu học của tôi.
Nhà Khương Ngọc cũng rất kịch tính.
Trương Diễm Lệ ban đầu định cùng Khương Đại Minh sinh thêm đứa con nữa, bằng mọi giá phải có thêm con trai dù có mất việc.
Ai ngờ sau đó cố mãi mấy năm vẫn không có, hai người đến bệ/nh viện kiểm tra, cuối cùng phát hiện Khương Đại Minh bị chứng t*** t**** yếu.
Hồi mang th/ai tôi và Khương Ngọc, có lẽ là x/á/c suất trúng số vậy.
Nhưng muốn có thêm đứa nữa, e rằng gần như không thể.
Hai người nỗ lực nhiều năm, mãi đến khi Khương Ngọc vào tiểu học mới hoàn toàn từ bỏ.
Khương Đại Minh dù buồn, nhưng vấn đề xuất phát từ bản thân, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, đành dồn hết tình yêu con trai vào Khương Ngọc.
Bình luận
Bình luận Facebook