Con gái tôi c/ăm gh/ét tôi thấu xươ/ng. Tôi quản thúc việc học của nó, nó bảo tôi coi nó như cỗ máy thi cử.
Tôi khuyên nó đừng yêu đương với mấy đứa du côn, nó nói dục kh/ống ch/ế của tôi khiến nó ngạt thở.
Nó thi đỗ Thanh Hoa, nhưng trong buổi phát sóng trực tiếp trên TV, công khai tuyên bố đoạn tuyệt qu/an h/ệ mẫu tử với tôi.
Thậm chí khi tôi ch*t trong vụ t/ai n/ạn xe, nằm cô đ/ộc trong nhà x/á/c, nó cũng chẳng đến nhận th* th/ể.
Sống lại kiếp này, tôi dẹp bỏ lớp học thêm đắt đỏ của con gái, không can thiệp vào chuyện tình cảm của nó với đám du côn nữa.
Nhìn nó từ nữ thần học bá tỏa sáng, trở thành hạt cát vùi lấp trong bùn đất.
Nhưng nó lại nói với tôi rằng nó hối h/ận.
1
"Mẹ Lâm Niệm, dạo này thành tích của Niệm có phần sa sút, phụ huynh nên quan tâm tình hình cháu nhiều hơn."
"Không thì đăng ký cho cháu lớp học thêm đi, dù sao cũng không được ảnh hưởng đến tương lai cháu."
Vừa đến cơ quan từ sáng sớm, giáo viên chủ nhiệm của con gái đã gọi điện nhắc nhở.
Học sinh ưu tú luôn nhận được sự ưu ái đặc biệt.
Con gái tôi - thủ khoa đầu vào của thành phố, chỉ cần thành tích xê xích chút ít cũng khiến các thầy cô lo lắng.
Tôi bấm ch/ặt điện thoại, ký ức ùa về.
Kiếp trước, giáo viên chủ nhiệm cũng từng gọi cho tôi như thế.
Bảo tôi quan tâm nhiều hơn đến việc học của con, tôi đã làm theo.
Lúc đó tôi đang ly hôn với bố nó - Lâm Tư Nam. Hắn ngoại tình, còn chuyển hết tài sản của gia đình.
Tay tôi chẳng còn đồng nào.
Nhưng vì tương lai của con, tôi cắn răng đóng tiền cho nó vào lớp học thêm đắt nhất.
Danh hiệu "giáo viên vàng" của trung tâm quả không ngoa.
Ba năm cấp ba, thành tích con bé chưa bao giờ rời khỏi top 3. Kỳ thi đại học còn đỗ thủ khoa, vào được Thanh Hoa.
Kết cục, nó bảo tôi là người nó gh/ét nhất trên đời.
Tôi tước đoạt quyền được hưởng tình phụ tử của nó.
Tôi khiến nó chia tay người yêu đầu.
Tôi biến nó thành cỗ máy thi cử vô h/ồn.
Trên chương trình truyền hình, nó tố cáo tội trạng của tôi trước hàng triệu khán giả, công khai đoạn tuyệt qu/an h/ệ với tôi.
Tôi trở thành con chuột chũi bị mọi người kh/inh rẻ, người mẹ bất hợp cách nhất thế gian.
Tôi bị cư dân mạng không rõ chân tướng công kích, bị công ty sa thải. Cuối cùng, bị kẻ cực đoan đ/âm ch*t bằng xe hơi.
Nằm cô đ/ộc trong nhà x/á/c, cảnh sát gọi điện bảo nó đến nhận th* th/ể.
Nó cười lạnh: "Tôi làm gì có mẹ. Tôi chỉ có bố thôi. Đưa các anh ít tiền, hỏa táng giùm đi. Tro thì rải đại đi đâu cũng được".
Nghĩ đến đây, trái tim tôi chai sạn.
Tôi nói với cô giáo đang líu lo đầu dây bên kia: "Cô Vương ơi, tôi biết rồi. Nhưng dạo này công việc bận lắm. Chuyện của Lâm Niệm từ nay cô trao đổi với bố cháu nhé."
Cúp máy không cần đợi phản ứng của đối phương.
Đúng vậy.
Con bé đâu phải của riêng tôi. Đã gh/ét tôi đến thế, kiếp này hãy để người bố nó yêu quý nhất dạy dỗ đi.
2
Tan làm về nhà, tôi ngắm căn nhà tự tay trang trí mà ngẩn ngơ.
Đã lâu lắm rồi tôi không về nơi này.
Tôi và Lâm Tư Nam đều xuất thân nông thôn, cố gắng nhiều năm mới m/ua được căn nhà.
Từng chiếc đũa trong bếp đến bộ sofa phòng khách, đều thấm đẫm mồ hôi tôi.
Kiếp trước, Lâm Tư Nam ngoại tình. Hắn dẫn tiểu tam bụng mang dạ chửa đến trước mặt tôi ép ly hôn.
Hắn dọa nếu không ly hôn sẽ quấy rối khiến con gái không học được.
Còn dùng quyền nuôi con để u/y hi*p, ép tôi ra đi tay trắng.
Tôi biết mẹ hắn luôn mong có cháu trai. Bao năm qua vì Niệm là gái, bà ta chẳng ít lần gièm pha tôi.
Mẹ Lâm Tư Nam đã đi xem bói, bụng tiểu tam kia là trai.
Nếu giao quyền nuôi con cho hắn, trong gia đình trọng nam kh/inh nữ ấy, đời nó sẽ khổ sở.
Con gái do tôi tần tảo nuôi lớn, đâu nỡ để nó khổ? Nên dù biết hắn giở trò, tôi vẫn lao vào.
Dùng tay trắng đổi lấy quyền nuôi con.
Căn nhà khó nhọc m/ua được, trao tay Lâm Tư Nam và tiểu tam.
Kết cục, con gái lại bảo tôi tước đoạt quyền được hưởng tình phụ tử. Nói nếu không vì tôi ích kỷ, đời nó đã không khổ sở mấy năm qua.
Nó đâu biết, tôi khổ cũng vì nó.
Không có nó, căn nhà này đã thuộc về tôi.
Không có nó, số tiền tiết kiệm kia đã là của tôi.
Tôi đâu phải lang thang thuê nhà, sống cuộc đời cơ cực.
Nghĩ lại, kiếp trước tôi thật bi thương.
Cần cù như trâu cày chỉ để tự mình cảm động, cuối cùng chẳng ai biết ơn.
Bíp bíp...
Chuông điện thoại vang lên.
Là Lâm Tư Nam.
Vừa bắt máy, giọng hắn gằn gi/ận vang lên.
"Dương Oánh, mày lại định đăng ký lớp học thêm cho con gái hả?"
"Con bé con nhà người ta, học nhiều làm gì?"
"Đồ tốn tiền vô dụng, mày có bị đi/ên không mà đổ tiền vào nó?"
"Tao nói trước, muốn đăng ký thì kệ mày. Tao không xuất một xu."
Nghe đi, đây chính là người bố mà con bé yêu quý đấy.
Kết quả dạy dỗ của hắn là thế này.
Đồng xu dính m/áu cũng không nỡ cho con.
Tôi bóp trán đáp: "Đồ tốn tiền? Mày cũng từ đồ tốn tiền mà ra đấy!"
Đầu dây bên kia sửng sốt, giây sau mới gào: "Dương Oánh! Mày dám ch/ửi mẹ tao?"
"C/âm miệng! Mày còn sủa, tao sẽ tố cáo chuyện ngoại tình của mày ra công ty!"
"Cái... Cái gì? Mày dám! Phá tao thì không sợ ảnh hưởng đến con gái cưng à?"
Bình luận
Bình luận Facebook