Hành động th/ô b/ạo.
Những chiếc gai sắc nhọn trên cành hoa cứa đôi môi Đàm Dự.
“Lục Thừa, anh đi/ên rồi sao!”
“Buông ra ngay!”
Hắn vẫn bất động.
Trong cơn hoảng lo/ạn, tôi nhặt một hòn đ/á đ/ập mạnh vào tay hắn.
Lục Thừa buộc phải dừng lại.
Cơn đ/au kéo lý trí hắn trở về.
Mu bàn tay hắn trầy xước, nhưng hắn phớt lờ, chỉ đăm đăm nhìn tôi.
Tôi đỡ Đàm Dự dậy, nhìn vết thương trên môi cô chau mày.
Hít một hơi sâu, tôi chạm ánh mắt Lục Thừa.
“Lục Thừa, anh nói đi.”
“Loại rác rưởi như anh, sống để làm gì?”
Tôi quay đi, không muốn nhìn hắn thêm giây nào, dìu Đàm Dự rời đi.
“Hứa Chiêu…”
Giọng Lục Thừa khản đặc, không lộ cảm xúc.
Như một tiếng gọi vu vơ.
“Cút.”
Tôi không ngoảnh lại.
Sau khi đưa Đàm Dự đi bác sĩ, tôi vẫn đưa cô về nhà mình.
“Chị…”
Cô ấp úng, kéo nhẹ vạt áo tôi đầy tủi thân.
Tôi thở dài, dịu dàng: “Em cứ ở đây dưỡng thương, lát nữa chị đón em.”
Ánh mắt cô bừng sáng.
“Chị không được lừa em!”
“Chị không lừa đâu.”
Tôi tưởng Lục Thừa sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Không ngờ hôm sau, hắn vẫn đứng dưới chung cư.
Vẻ mặt bình thản.
“Xin lỗi Chiêu, hôm qua anh sai rồi. Anh m/ua ít th/uốc, em xem có dùng được không.”
Tôi không nhận túi đồ, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Đây là Lục Thừa sau khi mắc bệ/nh?
Cảm xúc thất thường.
Vỏ bọc bình thường che giấu nội tâm thối nát.
“Lục Thừa.”
“Anh cảm thấy có lỗi với em nên muốn chuộc tội?” Tôi hỏi.
Hắn gật đầu: “Và anh vẫn yêu em.”
Tôi nở nụ cười lạnh.
“Đúng vậy, anh phải nhớ kỹ.”
“Anh n/ợ em.”
Hắn gật đầu nghiêm túc.
25
Chu Hảo không nhịn được nữa.
Tôi cảm nhận có người theo dõi mình mấy ngày nay.
Đêm đó, 11 giờ khuya.
Đường phố vắng tanh.
Tôi quay đầu.
Không một bóng người.
Khi quay lại, một bóng đen in dưới đèn đường.
Tôi trợn mắt định chạy thì bị bịt miệng lôi đi.
Bị quăng trên bãi đất hoang.
Trước mặt là một nam một nữ.
Giọng nói quen thuộc.
“Hứa Chiêu, tái hiện cảnh bị b/ắt c/óc ba năm trước nhé?”
“Coi như trả ơn vì mày khiến tao trốn tránh suốt ba năm.”
Chu Hảo cầm điện thoại, cười khẩy.
“Tiếc là lần này ít người quá, chỉ một.”
“Cũng tạm đủ cho mày chứ?”
Tên đàn ông lạ tiến lại gần.
Ánh mắt d/âm đãng.
Tôi bị trói chân tay, giãy giụa trong sợ hãi.
“Đừng!”
“Xin anh…”
Hắn vừa đ/è tôi xuống thì tiếng gầm vang lên.
“Động vào cô ấy xem!”
Lục Thừa xuất hiện, cầm gậy đ/ập vào lưng tên đàn ông.
“Lục Thừa?!” Chu Hảo kêu thất thanh.
“Lục Thừa! C/ứu em!”
Tôi nằm nghiêng khóc nức nở.
“Lần này đừng bỏ em nữa, được không?”
Mắt hắn đỏ ngầu.
“Anh không bao giờ bỏ em nữa.”
Hai người đàn ông vật lộn.
Thấy Lục Thừa yếu thế, tôi giãy giụa cởi trói.
Con d/ao nhỏ trong tay áo rơi ra.
Leng keng dưới chân Lục Thừa.
“C/ứu em! Lục Thừa!”
“Chúng ta có ch*t ở đây không?”
Giọng tôi run bần bật.
Lục Thừa nhìn tôi đầy quyết tâm.
“Anh thề, sẽ không có chuyện đó.”
Hắn nhặt d/ao, đ/âm sâu vào ng/ực tên đàn ông.
“Á!!!”
Chu Hảo hét thất thanh khi thấy đồng bọn gục xuống.
Lục Thừa đã gi*t người.
Tôi nức nở: “Chu Hảo, đừng tố giác hắn.”
“Cậu từng thích Lục Thừa, đừng hại hắn!”
Lục Thừa quay sang nhìn Chu Hảo như x/á/c ch*t.
Hắn cầm d/ao tiến lại gần.
“Không có mày, tôi và Hứa Chiêu đã không như ngày nay.”
Chu Hảo lảo đảo lùi lại.
“Anh tỉnh lại đi!”
Lục Thừa đưa d/ao đ/âm vào người cô.
Chu Hảo ngã xuống, mắt trợn ngược.
26
Lục Thừa quay lại với tôi, người đầy m/áu.
“Anh đã gi*t hết những kẻ hại em.”
Tôi lo lắng hỏi: “Giờ anh tính sao?”
Hắn bình tĩnh: “Xử lý x/á/c xong, anh đưa em đi.”
Tiếng còi cảnh sát vang lên.
Lục Thừa cười cay đắng: “Không trốn được rồi.”
“Anh không thể đi cùng em nữa.”
Ánh đèn xanh đỏ chiếu lên khuôn mặt hắn.
27
Dù mắc t/âm th/ần phân liệt nhưng Lục Thừa vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự.
Hắn bị tù 15 năm.
Một ngày nắng đẹp, tôi vào thăm tù.
Bình luận
Bình luận Facebook