Lương Tiểu Đông hoàn toàn nổi gi/ận, bước phóng lên trước: "Mày dám nói lại lần nữa không?!"

Anh trai tôi Thẩm Vân Hạo cũng xông tới, túm cổ áo Lương Tiểu Đông: "Mày làm gì?! Định đ/á/nh người hả?!"

Vừa dứt lời, một cái t/át đ/á/nh văng chiếc kính của Lương Tiểu Đông.

Lương Tiểu Đông không chịu thua, tung một quyền trúng giữa mặt anh trai tôi.

"Đừng động thủ!" Lão cảnh sát quát lớn.

Lúc này, Hải Giai đang khom người cố nhặt chiếc kính bị văng xuống gầm ghế sofa.

Không ai để ý, Thẩm Gia Bảo bất ngờ xông ra đẩy mạnh cô ấy ngã dúi dụi.

Bụng cô ập mạnh vào góc nhọn của bàn trà.

Hải Gải chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngất lịm.

Mười mấy giây sau, m/áu loang dọc ống quần thấm ướt nền nhà.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt.

...

Đứa con của Hải Giai không giữ được.

Lương Tiểu Đông không chấp nhận hòa giải. Vì Tiểu Bảo chưa đủ 14 tuổi nên hành vi đẩy người của cậu ta không phải chịu trách nhiệm, mà người giám hộ - anh chị tôi - phải bồi thường.

Lương Tiểu Đông yêu cầu bồi thường 50 triệu.

Mẹ tôi nghe xong liền ch/ửi ầm trong nhà: "Nghèo đến mất trí rồi à?! Một đứa con hoang mà cũng đòi 50 triệu? Sao không đi cư/ớp luôn đi?"

Vị cảnh sát già truyền đạt lời đề nghị ánh mắt đầy gh/ê t/ởm: "Nếu không đồng ý thì ra tòa, số tiền chỉ tăng chứ không giảm! Không đền thì phải cưỡ/ng ch/ế! B/án nhà, trừ lương!"

Tôi hiểu rõ ba mẹ và anh chị cộng lại cũng không có nổi 50 triệu, vì Thẩm Gia Bảo luôn gây họa nên họ phải liên tục bồi thường cho người khác!

Không hiểu sao, ba mẹ và anh chị đều đồng loạt nhìn về phía tôi.

Mẹ tôi dè dặt mở lời: "Lan Lan, hay là... con b/án căn nhà đó trước đi? Dù sao trong nhà vẫn có giường cho con..."

Tôi cười lạnh, rút từ túi ra xấp tài liệu.

Từ khi quyết định đoạn tuyệt với họ, tôi luôn mang theo bản sao những giấy tờ này.

Tôi bình thản nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn tố cáo việc có người mạo danh tôi b/án nhà khi tôi không có mặt!"

07

Chiều hôm sau, tôi đã cầm trên tay cuốn sổ đỏ mới. Tay trái nhận sổ đỏ ghi tên mình, tay phải tôi mới ký vào biên bản hòa giải.

Anh trai Thẩm Vân Hạo vẫn bị tạm giam vì đ/á/nh thiếu niên kia, phải ngồi tù 15 ngày.

50 triệu tiền bồi thường vẫn đ/è nặng lên họ.

Nếu là trước đây, tôi hẳn đã lo sốt vó hơn cả họ. Vì họ là người thân, tôi cảm thông sâu sắc.

Nhưng giờ mọi thứ khác hẳn. Bước ra khỏi đồn, nhìn mẹ tôi như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm, chị dâu sưng húp mắt vì khóc, lòng tôi dâng lên niềm khoái trá khó tả.

Chỉ có ánh mắt hằn học của Thẩm Gia Bảo khiến tôi rùng mình.

Chị dâu nức nở ôm con trai: "Mẹ ơi biết làm sao giờ! Lan Lan, chị sai rồi, chị bị m/a làm mờ mắt, em rộng lượng tha thứ cho chị nhé! Tiểu Bảo là cháu ruột, là cháu đích tôn của họ Thẩm! Em không thể bỏ mặc cháu được!"

Tôi im lặng.

Mẹ tôi rơm rớm nước mắt: "Lan Lan, con vốn là đứa biết điều mà, sao giờ thành ra thế này? Con xúi giục người ta bắt Tiểu Bảo, con phải chịu trách nhiệm!"

Tôi vẫn lặng thinh.

Mặc kệ họ diễn trò.

Thẩm Gia Bảo đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, chẳng qua chỉ mất 50 triệu thôi mà? Cô Lan xinh thế này... Nhà mình đòi 50 triệu sính lễ cũng không quá đáng chứ?"

Câu nói khiến tất cả sửng sốt.

Chị dâu vội vàng: "Lan Lan, chúng chị chưa từng dạy Tiểu Bảo nói thế bao giờ! Chắc cháu xem ti vi rồi bắt chước đấy!"

Mẹ tôi im lặng, dường như... đang suy tính điều gì.

Tôi quay lưng bỏ đi, mẹ gọi gi/ật lại: "Lan Lan, sao con đi nhanh thế? Không đưa mẹ và chị dâu về nhà à?"

"Công ty gọi tăng ca, hai người tự bắt xe về đi." Tôi nói rồi rảo bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe đối diện.

"Nhưng từ đây về chỉ hai cây số, bắt xe phí lắm!" Chị dâu buột miệng.

Tôi phớt lờ, lên xe rồi phóng đi.

Nhìn cảnh họ đứng chơ vơ ven đường, lòng tôi lại dấy lên niềm hả hê.

Rời xa họ, phiêu bạt phương trời. Tôi thầm quyết tâm.

08

Tôi không đến cơ quan mà thẳng đến công ty môi giới.

Nhân viên gọi điện báo có khách trả đặt cọc, còn nâng giá thêm 20 triệu so với yêu cầu mà họ vẫn chấp nhận.

Vừa vặn b/án được 50 triệu.

Gặp vận may thế, tôi phải hành động nhanh.

Ký hợp đồng, sang tên, mọi thứ suôn sẻ. Chỉ có điều chủ nhà không trực tiếp đến, mà ủy quyền cho môi giới.

Thấy tên người m/ua, tôi gi/ật mình.

Trương Minh.

Trùng tên bạn trai cũ hồi đại học của tôi?

Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy vì cái tên này quá phổ biến. Từ tiểu học đến đại học, lớp nào tôi cũng có vài Trương Minh.

Hơn nữa, anh ta đang ở tận châu Phi, sao biết chuyện tôi b/án nhà?

Môi giới nói người m/ua đang ở ngoại tỉnh, ba tháng sau mới về nhận nhà, nghĩa là tôi còn được ở thêm ba tháng.

Nhưng tôi không muốn sống chung khu với gia đình thêm một ngày nào.

50 triệu chuyển khoản xong.

Rời cục đăng ký đất đai, tôi quay về cơ quan tìm lãnh đạo: "Sếp, em muốn đi A thành mở rộng thị trường."

Mắt sếp trợn tròn: "Em sốt đến mê sảng rồi à? Không biết tháng sau em lên phó tổng rồi sao?"

"..." Đành phải kể sơ tình hình gia đình.

Sếp lập tức hiểu ra: "Thì ra vậy! Thế em cứ đi A thành đi! Ban đầu định để Tiểu Chu phụ trách, tôi còn lo. Nếu em dẫn đầu đoàn thì tốt quá! Chỉ có điều hơi phí sức em đấy, đừng hối h/ận nhé!"

Tôi đứng nghiêm: "Xin cam đoan không hối h/ận!"

Sếp gọi Tiểu Chu đưa cho tôi địa chỉ biệt thự thuê ở A thành, trao luôn chìa khóa để tôi chuyển đồ đạc sang trước.

Sếp nói, cả dãy phòng bên trái tầng ba đều thuộc về tôi.

Mọi việc dường như đã an bài. Tôi chuẩn bị ra đi.

Danh sách chương

5 chương
11/06/2025 08:23
0
11/06/2025 08:00
0
11/06/2025 07:58
0
11/06/2025 07:56
0
11/06/2025 07:54
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu