Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện trao nhầm con lại xảy ra với mình. Khi cha mẹ ruột dẫn cô gái bị đổi nhầm đến tìm tôi, tôi đang cầm gậy hút th/uốc trong ngõ hẻm với đám l/ưu m/a/nh.
Họ đứng sững người, mọi người theo bản năng che chắn cho cô gái mảnh mai hiền lành đằng sau.
1
Ai ngờ được một đứa con gái hư hỏng như tôi lại là tiểu thư đích tôn của tập đoàn Huy Nguyệt bị đổi nhầm?
Trong con hẻm nhỏ, nhìn bộ dạng mặc đồng phục nhưng vừa hút th/uốc vừa cầm gậy của tôi, gia đình họ Kiều theo phản xạ giơ tay che chắn cho cô gái đang tò mò nhìn ra phía sau.
Cặp vợ chồng trung niên ăn mặc chỉn chu đứng đầu đoàn nhìn tôi với ánh mắt khó tin, giọng r/un r/ẩy:
"Cháu có phải Hạ Tư Huệ không?"
Tôi đang ngậm điếu th/uốc, nghe vậy liền tắt tàn th/uốc, nghiêng đầu gật nhẹ.
Đám huynh đệ bên cạnh nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chị Huệ, mấy người này là ai thế?"
Tôi chưa kịp lên tiếng, người phụ nữ quý phái kia đã lao tới ôm chầm lấy tôi khóc nức nở:
"Con gái của mẹ, con gái của mẹ... Cuối cùng cũng tìm được con rồi!"
Không hiểu họ đang lên cơn đi/ên gì, ngay cả người đàn ông trung niên cũng đỏ hoe mắt.
Tôi vừa định đẩy ra thì chàng thanh niên trẻ mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn tôi:
"Hạ Tư Huệ, chào em. Anh là Kiều Diệp - anh ruột của em."
"Mười bảy năm trước, mẹ nuôi của em hiện tại là vú em của nhà ta. Lúc đó bà ấy và mẹ đẻ cùng mang th/ai đúng dịp."
"Ai ngờ bà ta nhen nhóm ý đồ đen tối, tham phú quý, đã lén đổi con mình với em."
Tôi chưa kịp kinh ngạc về thân thế mình, chỉ kịp nhận thấy khi chàng trai này nhắc đến mẹ nuôi tôi đ/ộc á/c tham lam thế nào, cô gái đằng sau họ đã tái mét mặt, cắn môi cố kìm nước mắt.
Kiều Diệp hình như cũng nhận ra thất ngôn, vội quay sang dỗ dành cô ta.
Ngay cả đôi vợ chồng vừa ôm ch/ặt tôi cũng buông tay, quay lại an ủi dịu dàng:
"Tiểu Huệ đừng sợ, không liên quan gì đến con cả. Con và em gái đều là bảo bối của bố mẹ và anh trai. Chúng ta sẽ không rời xa con đâu."
Hừ, bảo bối ư?
Đứng trước mặt đứa con ruột như tôi mà họ cũng nói ra được câu ấy.
2
Hôm đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của đàn em, tôi lên chiếc siêu xe hàng tỷ đồng phóng đi mất hút.
Tất nhiên, trước khi đi Hà Phi - thằng khốn nạn ấy còn hét lớn:
"Chị Huệ! Giàu sang đừng quên nhau! Bọn em đợi chị!"
Tôi bĩu môi ra hiệu OK.
Quay đầu lại, ánh mắt gia đình họ Kiều nhìn tôi vô cùng phức tạp.
Tôi thản nhiên đáp lại, kỳ thực trong lòng không gợn sóng. Mười bảy năm sống với người mẹ nuôi tốt đẹp ấy, với tôi chỉ cần sống sót đã là may mắn.
Việc bị đổi nhầm, đơn giản chỉ là sẽ có môi trường sống tốt hơn.
Cô gái vừa khóc lóc đã ngừng nước mắt, gương mặt đầy áy náy:
"Em gái, chị là Kiều Huệ... chị thật có lỗi vì đã chiếm đoạt cuộc đời mười bảy năm của em..."
Nói rồi lại sắp khóc.
Vị phụ thân giá lạnh của tôi mím môi thở dài. Mẹ và anh trai lại bắt đầu dỗ dành.
Tôi bực bội "xì" một tiếng. Tôi gh/ét nhất loại người suốt ngày khóc lóc.
Nếu khóc lóc có tác dụng, thì trong mười bảy năm qua khi tôi cầu c/ứu, tôi đã khóc đủ trăm lần rồi.
"Vị... cô Kiều này, cô ngừng khóc được không?"
"Cô có biết từ khi gặp mặt đến giờ cô đã khóc hai lần rồi không? Cứ như thể người chịu khổ chịu thiệt là cô ấy. Cô chiếm hết phần diễn của tôi rồi, tôi còn chưa kịp khóc đây này?"
Tiếng khóc đột nhiên tắt lịm. Cả xe chìm vào im lặng.
Tôi lười quan tâm, quay ra ngắm cảnh vật bên ngoài. Lần đầu tiên tôi được đến gần những tòa thương mại nguy nga, ngọn hải đăng lấp lánh như vậy.
Mãi sau, người mẹ ruột mới lên tiếng:
"Tư Huệ, con đừng gi/ận. Chị gái con chỉ nh.ạy cả.m thôi. Nhưng chị ấy thực lòng áy náy với em."
Người cha gật đầu phụ họa. Anh trai Kiều Diệp nhíu mày, ánh mắt khó chịu:
"Tư Huệ, đừng trách chị ấy. Chị Huệ chỉ sợ khi em về mọi người sẽ bỏ rơi chị ấy thôi."
"Về nhà rồi em phải sửa đổi lại hết. Em xem mình ăn mặc như đứa du côn lại còn hút th/uốc! Con gái sao được phép thế?"
"Phải học theo chị Huệ dịu dàng đoan trang, đó mới là chuẩn mực."
Giọng điệu mang chút ra lệnh. Bố mẹ gật đầu tán thành. Ngay cả Kiều Huệ cũng "thấu tình" khuyên nhủ:
"Đúng rồi em à, mấy kẻ đó toàn đồ hư hỏng. Em không thể ở cùng họ mãi được. Chị nghe nói học lực em không tốt, chắc chắn là do bọn họ làm ảnh hưởng."
"Về nhà chị sẽ kèm em học. Tủ quần áo của chị có nhiều đồ, em cứ chọn thoải mái! Đều là đồ bố mẹ và anh m/ua cho chị đấy!"
Nghe lời nói ngọt như mía lùi mà đầy mỉa mai ấy, tôi bật cười khẩy. Gia đình họ Kiều lại càng hài lòng với cô ta hơn.
Đối diện ánh mắt trách móc của họ, tôi chỉ lạnh lùng nói:
"Nhưng tiền học phí và sinh hoạt phí hàng năm của tôi, chính là do mấy đứa du côn các vị chê bai kia đóng góp đấy."
Bình luận
Bình luận Facebook