“Thư giãn đi, sẽ vui lắm đấy.” Lớp trưởng vừa bê đồ vừa nói với tôi.
“Tôi giúp hoàn thành động tình nguyện, trả tiền ăn ba ngày.” nhận lấy đồ.
“Được thôi, nhưng chia ra vài nhà, đến mấy hộ cuối phía nam kia, khó đi, cẩn thận đấy.”
Tôi gật xách đồ hướng hắn chỉ.
Nơi tồi tàn hơn tưởng, đều bằng đất, hôm qua mưa xong mặt lởm chởm, quần áo lũ trẻ lem nhem bùn.
Trên đường, thấy nhiều bé gùi lớn đốn củi.
Nhíu mày, tiên.
“Ồ, người Vào đây đây!”
Một bẻ ngô vội hối một bé đun nước.
Tôi ngượng ngùng ngồi xuống, đưa ta túi đồ - toàn quần áo và vở.
Sự nhiệt tình của khiến rối. Bà trạc tôi.
Lần được sóc kiểu này, dù ngại nhưng lòng ấm áp lạ.
Đột nhiên, ta kéo bé ném mang tới lửa.
Tôi nhíu mày: “Sách... đọc ạ?”
“À?” Bà cười: “Đếch biết chữ, đ/ốt lửa mạnh, tiện lắm!”
Tôi vẫy bé rè gần. Em tóc tết hai ngăm, má ửng hồng, đôi mắt long lanh.
“Đi chưa?”
Em lưỡng lự gật rồi lắc ánh mắt mang.
Đáng hai rồi. em biết gì?
Tôi hỏi dò: “Dì ơi, ạ?”
“Học hành chi? Nhà ba đời cắp sách, ở giữ ruộng đủ sống.”
“Mấy đứa thành phố các khá giả lắm, đếch kịp. Con, lấy bát mời khách đi.”
Bé liếc nhìn lặng nhà.
Lồng ng/ực đột nhiên nghẹn lại.
Người ở đây bị trong lồng vô hình, an phận trong thế bé của mình.
Họ mặc nhiên chấp nhận số phận, muốn đổi.
Y hệt... tôi.
Tiếng trẻ vang lên. Âm thanh với ký em tôi.
Tôi ngẩng đầu. vội đưa ấm nước gái, chạy dỗ đứa bé.
“Mẹ coi khách nhé.”
Tôi nhìn bé vật lộn xách ấm nước tướng. Em cẩn trọng rót nước sôi bát.
Tôi đứng giúp em rót nước rồi nói lớn: “Cháu đây!”, xách nốt đồ sang khác, óc hiện cảnh xưa.
Trong khoảnh ấy, lòng c/ăm trào dâng. Nếu gặp ta lúc này, sẽ chỉ thấy t/ởm.
Tôi trên lầy cố trung đôi nhuốm bùn.
Nhưng được.
Tôi cái gì đây?
Gh/ét những gì làm với ư?
Gh/ét chính người ư?
Bà sai ở đâu?
Là vì đối xử tế với hay gh/en tị với chính đứa ra?
Hay vì áp đặt những đ/au khổ chịu người tôi?
Trong mắt sai tất cả.
Nhưng trong mắt thì sao?
Có chỉ vô làm những điều hiển nhiên.
Việc được coi trọng, hay hy sinh - với đều bình thường như cơm bữa.
Tôi kìm được việc nhớ thi đại học, trong xe.
Nỗi tuyệt lúc có giống khi bị cấm không?
Chắc khác.
Bà quen với điều đó rồi.
Tôi dừng tựa lưng tường, ngước nhìn mặt trời.
Khi cơn gi/ận chỉ còn sự bất lực.
Tôi hay thứ tư tưởng đ/ộc á/c được xem hiển nhiên này?
Thực từ nãy để ý: đây toàn nữ, rất ít.
Tôi hỏi mấy xem họ đâu.
Họ đáp: “Chúng rồi! Con mà thì làm nên trò trống gì?”
Tôi sững người.
Ở đây thiếu trường học. thiếu trường gái.
“Con thì làm nên trò trống gì?”
Câu nói nên có chủ hạn định như vậy.
Nhưng họ hiểu. Họ thấy cảnh cũng xứng đáng được xinh đẹp, được đuổi mơ, được dũng vượt qua mọi thử thách.
Con gái...
Cũng đáng được nhìn thế tươi đẹp, được cuộc đời của riêng mình.
Chứ bị giam trong mờ nhạt vì người khác.
Không làm rối bị trói buộc bởi định kiến.
Tôi thở nhìn lũ trẻ trong sân.
Bỗng nhận còn nữa.
Lòng thuở trở lại.
Giờ đây, bà.
Thương những gì từ bỏ, kiếp vô h/ồn hiện tại.
...
Tôi thu định ngồi dưới gốc cây làng, gọi mấy bé kể chuyện trong sách, cố diễn tả thật sinh động phân cảnh.
Lũ trẻ vây quanh một đông.
Bình luận
Bình luận Facebook