Anh ấy đã trải qua một thời gian dài được cấp c/ứu, cuối cùng cũng thoi thóp giữ được chút hơi thở. Nhưng rồi vẫn qu/a đ/ời trong thời gian theo dõi. Mọi thứ dường như đã an bài...
Sau khi tin Diễn Tự qu/a đ/ời lan truyền, tôi như bị m/a đưa lối đã đến gần khu nhà họ. Tài xế và người giúp việc đã bị sa thải. Biệt thự xa hoa ngày nào, những bức tường đã mọc đầy rêu phong vì lâu ngày không được chăm sóc.
"Gâu ư!"
Một tiếng kêu non nớt vang lên từ góc tường. Chợt nhớ điều gì, tôi bước lại gần. Chú chó Border Collie giống Sơ Nhất đến lạ bị bỏ rơi ở đây, chẳng ai mang nó đi. Hai ngày qua, có lẽ nó phải bới rác ki/ếm ăn. Bộ lông mỏng manh khó lòng chống chọi nổi mùa đông khắc nghiệt.
"Lại đây." Tôi khẽ gọi.
Chú chó nhỏ ngập ngừng nhìn tôi. Vài giây sau, khi x/á/c nhận không có nguy hiểm, nó rón rén bước tới. Ngoan ngoãn cọ cọ vào mu bàn tay tôi. Tôi bế nó rời khỏi nơi này. Tựa như tìm được nơi trú ẩn ấm áp, nó rúc vào vòng tay tôi, khẽ rên ư ử.
Hơi thở mùa đông ùa vào mặt khiến tôi chợt ảo giác như quay về bảy năm trước. Trong khoảnh khắc mê muội, tôi giả vờ ôm Sơ Nhất trong lòng. Nhưng tiếng phát thanh từ chiếc loa đường phố đã x/é tan ảo mộng.
Tôi đưa chú chó nhỏ đến trung tâm c/ứu hộ thú cưng địa phương.
"Ôi, nó giống chú chó đã mất của bạn quá! Bạn không định nhận nuôi à?"
Họ hầu như đều xem video tôi đăng, biết rõ câu chuyện về Sơ Nhất. Chú chó nhỏ như hiểu được, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt nâu tròn xoe ngập tràn bối rối và hy vọng. Nó biết tôi có thiện ý. Nó muốn theo tôi về nhà.
Tôi ngẩng đầu cười với tình nguyện viên:
"Thôi."
Đặt chú chó xuống, tôi quay đi. Tiếng kêu non nớt vọng lại sau lưng. Nhưng bước chân tôi không dừng lại.
Những mùa pháo hoa năm mới sau này, tôi sẽ tập quen với việc một mình ngắm chúng. Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ nuôi chó nữa.
Ngoại truyện Diễn Tự:
Trong hơi thở yếu ớt dưới chiếc mặt nạ oxy, Diễn Tự chợt hiểu quả báo là có thật. Hôm đó, không phải anh không từng do dự.
"Sơ Nhất." Diễn Tự đứng dưới lầu, giơ tay với chú chó thò đầu ra ban công. "Lại đây, ta đi tìm chị."
Anh lấy ra túi thức ăn sấy khô đã chuẩn bị từ trước. Khi thè lưỡi, chú chó như đang cười tươi. Sơ Nhất phấn khích "Gâu!" một tiếng, không ngần ngại nhảy từ ban công xuống. Do độ cao không thấp, nó hơi chạm đất mạnh. Rên khẽ một tiếng, nó ngẩng đầu nhìn Diễn Tự như cầu an ủi. Nhưng Diễn Tự chỉ lạnh lùng nhìn, không phản ứng.
Sơ Nhất nhảy lên ghế sau, để mặc Diễn Tự đưa đi. Nó ngồi không yên, thi thoảng lại cọ cọ vào người anh. Ban đầu chỉ dám nhẹ nhàng. Thấy Diễn Tự không phản đối, nà bắt đầu dùng chân khều khều cánh tay anh. Thậm chí còn liếm má Diễn Tự. Dừng đèn đỏ, anh rút khăn giấy chùi má nhăn mặt. Anh càng tin mình không sai - nuôi chó đúng là phiền phức.
Xuống xe, Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn bờ sông lạ. Khẽ kêu ư hỏi. Diễn Tự lấy bao tải mới phát hiện nó không phải giống chó nhỏ, khó kh/ống ch/ế. Anh phải dụ dỗ Sơ Nhất bước dần vào bẫy. Bị nhét vào bao, Sơ Nhất cũng không giãy giụa nhiều. Đứng bên bờ sông, lần đầu tiên Diễn Tự nảy sinh do dự. Anh hé miệng bao, cúi nhìn. Sơ Nhất đã hơi bất an nhưng vẫn ngoan ngoãn không sủa. Nó nghĩ... có lẽ... anh đang chơi với mình thôi.
Nhưng vốn anh chẳng phải kẻ biết hối cải. Vết g/ãy tay của Thanh Mạt là thật. Suýt ch*t đuối cũng thật. Con chó này vốn là mối đe dọa tiềm tàng.
Diễn Tự nhắm mắt, đẩy bao xuống sông. Sơ Nhất bắt đầu giãy giụa đi/ên cuồ/ng. Không biết bao lâu sau. Gió sông lạnh buốt khiến Diễn Tự tê dại, anh mới chợt tỉnh. Mặt nước phẳng lặng. Anh chỉnh lại sắc mặt, quay đi.
Anh không hối h/ận. Diễn Tự tự nhủ như thế.
Ngoại truyện Lâm Chi:
Tỉnh dậy từ cơn á/c mộng. Cô thở gấp, toàn thân r/un r/ẩy. Trong đầu vang vọng cảnh tượng k/inh h/oàng - người yêu cũ Diễn Tự đã dìm ch*t Sơ Nhất một cách tà/n nh/ẫn.
"Sơ Nhất... Sơ Nhất!!!"
"Gâu ư!" Nghe tiếng Lâm Chi, Sơ Nhất lập tức đáp lời. Nhảy lên dùng chân trước mở cửa, vẫy đuôi bước vào. Thấy Sơ Nhất sống động nhảy múa, trái tim đ/ập thình thịch của cô mới yên vị. Mồ hôi lạnh vẫn còn vương trên da thịt.
Lâm Chi dời vào phía trong, vỗ nhẹ giường: "Sơ Nhất, hôm nay lên ngủ với chị nhé."
Sơ Nhất không hiểu vì sao giữa đêm lại đổi chỗ. Nhưng nó biết được chị ôm ngủ rồi! Linh hoạt nhảy lên giường, nằm bên cạnh Lâm Chi. "Ằm ừ..." Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cô. Lâm Chi chợt hiểu ý, gượng cười. Nằm xuống, tay đặt lên lưng Sơ Nhất.
Nửa đêm hôm đó, cô thức trắng đến sáng. Bởi ngày mai, trong giấc mơ cô sẽ thấy Diệp Thanh Mạt lần đầu rơi xuống sông...
Khi Diệp Thanh Mạt y như trong mộng, dùng chiêu trò quen thuộc tự đẩy mình xuống sông sau lời khiêu khích: "Lâm Chi! C/ứu em!!"
"Xin chị, em không biết bơi..."
Làn nước cuồn cuộn kéo cô ta chìm sâu hơn. Lâm Chi chăm chăm nhìn. Giấc mơ thành sự thật - Diệp Thanh Mạt chính là đồng phạm hại Sơ Nhất. Bờ sông chiều tối vắng tanh, chẳng ai muốn đến đây làm mồi cho muỗi. Thế nên, Lâm Chi có cả đống thời gian ngắm nghía màn vùng vẫy của kẻ bạc tình.
Sơ Nhất đâu phải chó ngốc. Thấy chủ không đoái hoài, nó nằm phịch xuống đất còn ngáp dài.
Bình luận
Bình luận Facebook