Cẩm Nang Truy Lùng Vợ Của Tổng Giám Đốc

Chương 3

16/06/2025 06:01

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Phó Diên phản ứng nhanh, nở nụ cười chuyên nghiệp, siết ch/ặt tay Tô Duy.

- Thì ra là em trai, xin lỗi vì hiểu nhầm nhé.

- Ông là ai mà tự nhiên nhận bà con?

- Không phải nhận bừa đâu, tao là anh rể mày đây.

Tô Duy: ?

Tôi: ...

8

Tôi đuổi Tô Duy về phòng, ngồi nói chuyện với Phó Diên trên sofa.

Anh ta liếc nhìn nội thất trong phòng, nghe tôi kể lại mọi chuyện trước đây.

- Vậy là em chỉ vì tiền mới đến chăm sóc anh?

- Ừ.

- Thế việc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh cũng không phải tự nguyện?

...

Nhắc đến chuyện này, tôi cảm thấy x/ấu hổ. Rốt cuộc anh ấy chỉ coi tôi là Trình Y Y...

Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì. Tôi sợ anh nổi gi/ận sẽ trút lên em trai mình. Bởi chính vì em trai ốm nặng, tôi mới ký hợp đồng đó.

- Thưa Phó tiên sinh, xin lỗi vì đã lừa anh. Nếu anh tức gi/ận, tôi... tôi...

Tôi nghĩ mãi mà không biết lấy gì bồi thường cho anh.

Phó Diên nhìn biểu cảm lo lắng của tôi bật cười.

- Đúng là rất tức thật, em dám trốn anh đến...

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi ra mở cửa thì là Lý Vân Phiên - hàng xóm kế bên. Anh ấy cũng là người Trung Quốc, làm thiết kế nội thất, thường giúp đỡ tôi.

- Mạn Mạn, hôm nay đồng nghiệp cho tôi nhiều cua lắm. Nhớ hôm trước em nói thèm ăn nên mang sang biếu đây.

Lý Vân Phiên cười đưa tôi một thùng xốp. Tôi chỉ nói đùa mà anh ấy nhớ mãi.

- Cảm ơn anh.

- Đừng khách sáo, sau này cần gứ cứ nói nhé.

Anh ấy nhiệt tình liếc nhìn phòng khách.

- Thì ra em có khách, vậy tôi không làm phiền nữa.

- Lát nữa cơm nước xong em sẽ qua mời anh.

- Được.

Chúng tôi thường xuyên dùng bữa cùng nhau. Có hôm tôi tăng ca ở trung tâm, Tô Duy cũng qua nhà anh ấy ăn cơm. Qua lại thân thiết, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.

Đóng cửa lại, Phó Diên đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hơi khó chịu với ánh mắt đó của anh từ khi anh sáng mắt trở lại, luôn khiến người ta bất an.

- Thưa Phó tiên sinh, trời đã tối rồi, em đã nói hết những điều cần nói.

- Nếu được, chúng ta hãy quên hết chuyện cũ đi.

Tôi siết ch/ặt vạt áo, lòng dâng lên chua xót. Trong thâm tâm, tôi vừa sợ anh trả th/ù, vừa sợ từ nay không được gặp anh nữa.

Phó Diên nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Quên? Em mơ đẹp đấy.

- Ý anh là sao?

- Lần này anh tìm em là để...

Ánh mắt anh dán vào thùng cua, đột ngột đổi giọng: "Có việc cần nhờ em giúp."

Tôi ngơ ngác:

- Em giúp được gì cho anh?

- Trình Y Y lại bỏ trốn rồi. Anh cần tìm người giống cô ta để kết hôn.

...

Lồng ng/ực tôi đ/au nhói như bị kim châm. Lại là thế thân ư? Đúng vậy, tôi chỉ có giá trị đó thôi.

- Thưa Phó tiên sinh, lần này em không thể đồng ý.

- Tại sao? Anh có thể trả tiền, hoặc em muốn gì?

- Không phải vấn đề tiền bạc. Chỉ là em... muốn sống tốt cho chính mình.

Nỗi cay đắng suốt một năm qua đã đủ rồi, tôi không muốn lặp lại nữa.

Phó Diên không sốt ruột, thong thả đứng dậy.

- Không sao, em suy nghĩ kỹ rồi trả lời anh sau.

9

Tôi tưởng mình sẽ kiên quyết từ chối giao dịch này. Nhưng bệ/nh Tô Duy tái phát.

Khi đưa em vào viện, tôi sợ đến mức nghẹt thở. Bác sĩ nói em phải nằm viện dưỡng bệ/nh theo dõi, chờ quyết định có phải mổ hay không.

Lại một khoản chi lớn. Tôi nhìn số dư trong điện thoại thở dài.

Phó Diên không biết nghe tin từ đâu, đến thăm Tô Duy. Anh đề nghị chuyển em tôi vào bệ/nh viện cao cấp hơn. Hơn nữa quốc tịch của Tô Duy không ở đây, muốn thi đại học thì sớm muộn cũng phải về nước.

Trong lòng tôi giằng x/é. Cuối cùng, đành phải khuất phục trước hiện thực.

...

Ngồi trên máy bay cùng Phó Diên, tôi vẫn ngỡ như trong mơ. Tôi sắp kết hôn với người mình thích rồi. Dù là thân phận của kẻ khác.

Phó Diên nắm tay tôi, quen thuộc xoa xoa đầu ngón tay.

- Buồn ngủ thì ngủ đi, quầng thâm mắt em nặng thế này, dạo này không ngủ được à?

Tôi rút tay lại, bị anh siết ch/ặt. Tôi nghi hoặc nhìn anh.

- Em đâu phải Trình Y Y, anh quan tâm em làm gì?

- Em sắp là vợ anh rồi, anh không chuẩn bị sẵn tâm thế sao?

Anh nói đầy lý lẽ, còn kéo tôi dựa vào vai. Mấy ngày qua tôi bận rộn chăm em trai ở viện quả thực mệt lử. Mùi hương gỗ quen thuộc phảng phất. Tôi thiếp đi lúc nào không hay.

10

Về nước, Phó Diên giữ lời hứa, đưa Tô Duy vào bệ/nh viện tư tốt nhất. Còn thuê gia sư kèm cặp cho em.

Còn tôi, ngày ngày bị đám nhà thiết kế vây quanh. Thử trang điểm, chọn váy cưới, quyết định địa điểm tổ chức.

Kỳ lạ là lần này về nước, tôi không thấy Tôn Minh Ngọc đâu. Lẽ ra bà ta phải chua ngoa mấy câu khi biết tôi lấy con trai bà chứ?

Tôi ở căn hộ gần công ty Phó Diên, anh bảo là tiện chăm sóc.

Tối muộn, anh đi làm về trông rất mệt mỏi. Tôi đưa anh xem thiết kế địa điểm cưới. Sợ gu mình không hợp, hơn nữa dự tiệc toàn dân chơi, anh hiểu biết hơn.

Phó Diên liếc qua, gật đầu.

- Tất cả nghe em.

- Anh còn chưa lật xem, sau bị chê đừng trách em.

- Đám cưới chúng ta, đương nhiên em vừa ý là được, liên quan gì người khác.

Phó Diên nới lỏng cà vạt: "Vợ ơi, anh đói quá."

- ...Đừng gọi thế, chúng ta chưa cưới mà.

Hơn nữa danh xưng này đáng lẽ thuộc về Trình Y Y.

- Thế gọi em là gì?" Anh nghĩ một lát: "Mạn Mạn?"

Hai từ đó vang lên từ miệng anh nghe dịu dàng lạ. Mặt tôi nóng bừng, đẩy anh ra rồi chạy vào bếp.

Nấu xong tô mì, tôi vội trốn về phòng. Từ khi về nước, chúng tôi ngủ riêng.

Nhưng tối nay, lúc tôi chuẩn bị ngủ thì anh gõ cửa.

- Mạn Mạn, điều hòa phòng anh hỏng rồi.

Giữa mùa hè nóng nực, thật tội nghiệp. Tôi mở cửa, thấy anh ôm gối nhìn tôi, mái tóc rủ xuống trông đáng thương.

- Vậy... anh ngủ dưới đất nhé?

- Giường lớn thế này, ngủ dưới đất phí quá.

Danh sách chương

5 chương
16/06/2025 06:04
0
16/06/2025 06:03
0
16/06/2025 06:01
0
16/06/2025 06:00
0
16/06/2025 05:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu