Tôi lạnh lùng ngồi đối diện anh ta, tay cầm ống nghe không kiềm được siết ch/ặt.
Tôi nói: "Lâm Tối, khi anh coi cuộc gọi cầu c/ứu của tôi như một trò đùa, khi anh dẫn Tống Vãn Vãn về nhà chúng ta, khi anh tà/n nh/ẫn hại ch*t Triệu Nghiên và ba mẹ tôi, tôi đã muốn gọt từng lớp da anh, xem trái tim ẩn trong lớp vỏ ấy có th/ối r/ữa và hôi thối không!"
Lâm Tối mặt mũi ngơ ngác: "Em đang nói gì thế?"
Tôi cười lau nước mắt trên mặt: "À, nói cho anh một tin vui nhé, Tống Vãn Vãn có th/ai rồi."
Lâm Tối đồng tử hơi giãn ra, chưa kịp vui mừng.
"Đứa bé không còn nữa."
Nụ cười của Lâm Tối đông cứng trên môi.
"Tống Vãn Vãn không chấp nhận được việc mình phải vào tù, cô ta phát đi/ên rồi. Cô ta nhảy từ tầng thượng bệ/nh viện xuống, mang theo đứa con của hai người, cùng ra đi."
Lâm Tối hai mắt đỏ ngầu.
Tôi cười nói với anh ta: "Lâm Tối, anh cũng xứng làm cha? Loại người như anh chỉ nên th/ối r/ữa trong cống rãnh."
Nói xong, tôi đặt ống nghe xuống, rời đi.
Đằng sau, Lâm Tối kích động đi/ên cuồ/ng ch/ửi rủa, nhưng nhanh chóng bị kìm giữ lại.
10
Tôi cùng ba mẹ đi du lịch.
Không có kế hoạch gì cụ thể, cứ theo bản đồ đi thẳng lên phía bắc, đến đâu hay đó.
Hai cụ vui lắm.
Ngày ngày ôm máy ảnh nghịch ngợm.
Chỉ là, hành trình của chúng tôi xuất hiện một vị khách không mời.
Hác Diên vô liêm sỉ gia nhập đoàn chúng tôi.
Viện cớ là anh ta chỉ tình cờ đi ngang qua.
Cứ thế, anh ta cùng chúng tôi "tình cờ" suốt hơn ba tháng.
Ba mẹ tôi rất ưng anh ta, nhưng tôi thực sự chẳng có ý định đó.
Tôi không nhớ nổi đã từ chối Hác Diên bao nhiêu lần, nhưng sao đuổi cũng không đi.
Bất đắc dĩ, tôi đành mặc kệ anh ta.
Còn việc có nên bắt đầu một mối tình mới hay không, suy nghĩ của tôi là thuận theo tự nhiên.
Tôi sẽ không vì từng chịu thiệt trước một kẻ tồi tệ mà đóng kín bản thân, tôi chỉ tự thưởng cho mình, buông bỏ chính mình.
Mấy gã đàn ông, nhiều vô kể.
Ngoại truyện
Năm tôi bốn mươi tuổi, tôi lâm bệ/nh nặng.
Lúc mơ màng trong bệ/nh viện, tôi lại nghe thấy giọng nói năm xưa.
"Mộc Tiểu Tiểu, chúc mừng em, đã có một cuộc đời khác biệt."
Giọng nói này chính là giọng nữ từng hỏi tôi có h/ận không, có muốn trở về quá khứ.
Tôi chạy theo cô ấy, hét lớn: "Cô rốt cuộc là ai?"
Trong ánh sáng trắng, cô gái quay lại cười với tôi.
Khuôn mặt ấy giống hệt tôi thời trẻ.
"Tôi là phiên bản của em ở một không gian song song, lúc đó tôi không có cơ hội thay đổi, nên tôi muốn giúp chính mình ở thế giới song song. Mộc Tiểu Tiểu, em đã không làm tôi thất vọng."
Tôi đứng sững, bỗng mũi cay cay.
Nhìn cô ấy, tôi muốn nói nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu: "Cảm ơn."
Tôi tỉnh dậy dần dần, mặt đầy nước mắt, con gái ngồi bên giường xót xa lau nước mắt cho tôi, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đ/au à?"
Tôi lắc đầu, ôm con: "Mẹ vừa thấy một thiên thần đó."
"Thiên thần có đẹp không?"
"Đẹp lắm."
-Hết-
Cảnh Lý
Bình luận
Bình luận Facebook