Trong xưởng không bật đèn, tôi phải nheo mắt nhìn mãi mới nhận ra danh tính của kẻ đối diện. Trương Đại Bằng, tên đầu sỏ c/ôn đ/ồ nổi tiếng ngoài trường. Nghe đâu hắn nghiện rư/ợu, đ/á/nh đ/ập không thiếu thứ gì, là một tên cặn bã chính hiệu. Trước đây, tôi đã thấy hắn trong video của Trần Ngọc Lâm. Ở kiếp trước, chính hắn đã mạo danh bạn trai của Trần Ngọc Lâm để cưỡ/ng hi*p tôi.
"Thế nào, Trương ca, lần này tôi mang cho người ngon không?"
Trần Ngọc Lâm từ sau mấy thùng gỗ bước ra, ánh mắt nhìn tôi như muốn phun đ/ộc.
"Đây là đứa bạn cùng phòng của mày à? Tao đã thấy trong video."
Trương Đại Bằng cười khằn khằn, một tay túm tóc tôi gi/ật mạnh về phía hắn. Khoảng cách gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hôi từ hàm răng vàng khè của hắn.
"Tiếc là nhìn quá đoan trang, bọn anh chơi cũng chẳng phê."
"Sao lại tính thế?" Trần Ngọc Lâm sốt ruột: "Nhà nó giàu có lại đ/ộc nhất đứa con gái. Nếu anh làm cho nó có mang, tài sản nhà nó chẳng phải về tay các anh cả sao?"
Tôi không ngờ Trần Ngọc Lâm lại đ/ộc á/c đến thế. Dựa vào ký ức kiếp trước khi bọn chúng quấy nhiễu bố mẹ tôi, kiếp này tôi chỉ tập trung bảo vệ gia đình mà quên mất bản thân cũng thành mục tiêu của nó. Nghĩ đến việc nó mơ tưởng chiếm đoạt tài sản nhà tôi, lòng tôi buốt giá.
"Trần Ngọc Lâm, sao mày h/ận tao đến thế?"
Tôi hỏi câu mà hai kiếp người vẫn chưa thấu hiểu.
"Gh/ét mày?"
Nó như nghe chuyện cười, xông tới trợn mắt nghiến răng: "Mày làm sao biết được! Mày sống trong biệt thự, tiền tiêu xả láng. Nhưng mày biết không? Trước khi vào đại học, tao sống trong lều tranh ẩm thấp, ngày ngày làm ruộng từ tờ mờ. Vết bỏng lạnh trên tay tao nhiều hơn số mày thấy cả đời!"
Mặt tôi bị nó ghì ch/ặt vào tường vôi thô ráp, từng cơn đ/au nhói x/é da.
"Nhưng từ khi nhập học, tao luôn cẩn trọng từng lời với mày. Tao chưa từng kh/inh thường mày, sao mày không h/ận những kẻ b/ắt n/ạt mày mà chỉ nhắm vào tao?"
Có lẽ ánh mắt không chút sợ hãi của tôi chạm tự ái nó. Trần Ngọc Lâm t/át tôi một cái đ/á/nh "bốp": "Cấm nhìn tao! Mày biết mày từng giúp tao mà! Đã giúp sao lại bỏ dở?"
"Mày có cả đống túi hàng hiệu, sao không tặng tao luôn một cái? Để tao mang ra khoe khoang rồi bị lật tẩy cho mày đắc ý à? Mày giàu có, sao lại lạnh lùng nhìn tao đi làm thêm như chó? Chia cho tao chút tiền khó thế sao? Mày có thể dẫn Thẩm Minh Triều cái thằng mọt sách đó đi nước ngoài, sao không dẫn tao?"
"Lâm D/ao, tao gh/ét nhất cái vẻ thương hại giả tạo của mày!"
M/áu từ má tôi chảy dọc bức tường, nhưng tâm trí tôi choáng váng trước logic "cường đạo" của nó. Nhà tôi giàu, nhưng tôi không phải kẻ ngốc. Giúp là tình nghĩa, không giúp là đạo lý. Mày có tư cách gì đòi hỏi?
Bình luận
Bình luận Facebook