「Con gái tôi là Thẩm Bạch, nó muốn đi đâu thì đi, tôi xem ai dám ngăn cản!」
Hiệu trưởng Mã nghe câu này liền phấn khích, tranh thủ đưa đơn chuyển trường cho Thẩm phụ ký. Ông ta cười tươi như hoa nở, vỗ vai tôi khen: "Quả là cha nào con nấy, tính cách dứt khoát của hai cha con như đúc từ một khuôn!"
"Tốt! Tôi thích!"
Cười xỉu! Đúng là cú t/át vào mặt mà tôi hằng mong đợi!
Tình thế xoay chuyển, kẻ vui người lo. Hiệu trưởng Phương ngã vật trên ghế, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng. Không giữ được nhân tài lại còn đắc tội với Thẩm gia, khoản đầu tư đã đàm phán trước đó coi như tan thành mây khói!
Thẩm phụ hừ lạnh, dắt tôi rời khỏi văn phòng. Ngày hôm sau, Hiệu trưởng Mã nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhập học cho tôi. Dù chuyển hồ sơ có chút rắc rối, nhưng với qu/an h/ệ của ông ấy, mọi chuyện đều ổn thỏa.
Cô Vương dẫn tôi vào lớp chọn. Đúng như lời cô nói, lớp học này ấm áp như gia đình. Chưa đầy ba ngày, tôi đã hòa nhập hoàn toàn. Danh phận "tiểu thư Thẩm gia thất lạc 18 năm" bị phơi bày, khoản quyên góp từ Thẩm gia cho trường cũng bị hủy bỏ.
Dù trường cố gắng bưng bít, tin tức vẫn rò rỉ. Hiệu trưởng Phương tức đến phát bệ/nh, đổ hết tội lỗi lên đầu Lữ Hiểu Đồng. Cô ta bị xử ph/ạt nặng, mất suất tuyển thẳng, án kỷ luật đeo bám hồ sơ cả đời. Thầy Đặng bị cách chức chủ nhiệm, mãi mãi mất cơ hội thăng tiến trước khi về hưu.
Tưởng chừng mọi chuyện đã yên, nhưng video Lữ Hiểu Đồng dọa nhảy lầu ép tôi nhường suất bảo lãnh bất ngờ lan truyền chóng mặt trên mạng. Cộng đồng mạng lập tức lật lại toàn bộ sự tình, phanh phui thân thế gian truân của tôi. Lữ Hiểu Đồng trở thành mục tiêu công kích:
"Tự mình giành được suất bảo lãnh, sao cô ta còn mặt dày đòi người khác nhường?"
"Cô ta còn có cha mẹ, Lộ D/ao lớn lên trong trại mồ côi, ai đáng thương hơn?"
"Ngôi trường nuôi dạy học sinh như thế đúng là tồi tệ!"
...
Trước làn sóng chỉ trích, trường nhanh chóng khai trừ Lữ Hiểu Đồng để bảo vệ danh tiếng. Trong nguyên tác, chính cô ta dùng th/ủ đo/ạn h/ãm h/ại Lộ D/ao, giẫm lên xươ/ng m/áu nạn nhân để thành công. Giờ đây, nghiệp báo đã đến, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu cô ta.
5.
Tôi đoán Lữ Hiểu Đồng sẽ tìm đến, nhưng không ngờ cô ta vẫn chưa thức tỉnh. Một tối Chủ nhật sau giờ tự học, cô ta đột ngột quỳ sập xuống trước mặt tôi giữa dòng người đông đúc:
"Lộ D/ao ơi, cậu đã lên nhờng phượng hoàng rồi, xin hãy tha cho tớ!"
Đang đứng chờ cha đón cùng bạn cùng bàn, tôi gi/ật mình khi thấy bóng người quấn khăn kín mít quỳ lạy dưới chân. Bóng m/a đêm khuya ấy khiến bạn tôi hét thất thanh.
Bình luận
Bình luận Facebook