Người bạn đi cùng không đành lòng nhìn tôi thảm thiết như vậy, nhiều lần kéo tôi dậy muốn đưa tôi về. Tôi sao có thể rời đi? Chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi cũng không buông tay. Tôi đuổi theo vào điện chính, quỳ trước mặt trụ trì van nài: 'Xin ngài hãy ra tay cải mệnh! Con gái tôi chắc chắn vẫn còn, nó chỉ bị mắc kẹt thôi, nó đang chờ bố mẹ đến c/ứu!' 'Tôi xin ngài, xin hãy mở lòng từ bi c/ứu con bé! Nó mới bảy tuổi thôi!' Tôi gào khóc quỳ lạy, vết sưng bầm trên đầu mỗi lần chạm đất đều ứa m/áu. Trụ trì đ/au lòng nhưng vẫn nhắm mắt không đáp ứng, bảo tôi hãy chấp nhận số mệnh, nói mọi chuyện đã do trời định, không thể cưỡng cầu. Bất kể tôi nói gì cũng vô ích. Tôi bị khiêng ra ngoài, trong màn trắng xóa mờ ảo, ánh mắt vô h/ồn đăm đăm nhìn xà nhà cao vút. 'Con yêu, mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu.'
4
Đạo và Phật đều từ chối lời thỉnh cầu thế mạng của tôi. Ngồi trong nhà, đầu óc tôi hỗn độn với trăm mối ngổn ngang. Bố mẹ không cho tôi ra ngoài tìm con, sợ tôi mất kiểm soát làm bậy, còn bảo chồng tới giám sát. 'Đừng lo, em sẽ không t/ự s*t đâu.' Tôi mắt lơ mơ vuốt mặt chồng: 'Không sợ, em sẽ không để anh một mình.' 'Vậy em hứa đừng khóc nữa được không? Mắt em sắp m/ù rồi...' Chồng tôi đỏ hoe mắt, anh dỗ dành tôi ngừng khóc nhưng chính anh cũng rơi lệ không ít, những mẩu th/uốc lá rơi đầy ban công chứng minh anh cũng là kẻ hay khóc. 'Em không kìm được, em sợ lắm! Em sợ lắm!!! Em thực sự rất sợ!!!' Tôi cắn nát bàn tay để kìm tiếng nấc nhưng vô dụng, cơ thể không nghe lời, m/áu chảy ròng ròng cũng chẳng ăn thua. Chồng thành thạo vệ sinh vết thương bằng cồn, ôm tôi vào lòng dỗ ngủ. Anh nói đừng sợ, đã có anh. Anh bảo đừng khóc, con gái sẽ cảm nhận được, nó không muốn mẹ khóc đâu. Nhưng khi tôi thiu thiu ngủ, giọt lệ anh rơi xuống hốc mắt tôi, lạnh buốt và nặng trĩu: 'Kiều Hân... anh mơ thấy con bé rồi... Nó bảo đ/au lắm... Nó muốn về nhà.' 'Nó vẫy tay gọi anh... Nhưng anh không với tới... Nó ngày càng xa... Dù cố hết sức anh cũng không chạm được bàn tay nó... Nó khóc gào đòi anh c/ứu.' 'Anh đúng là đồ bố vô dụng... Chẳng làm được gì ngoài ngồi chờ... Kiều Hân... Anh đ/au lòng quá...' Anh r/un r/ẩy áp mặt vào ng/ực tôi, nước mắt thấm ướt váy trắng, lạnh buốt dính vào da thịt. Tôi không mở mắt, lặng lẽ ở bên. Việc mất con đã đ/è g/ãy cột sống anh, nhưng anh không thể bộc lộ, khóc lóc đã là hành động quá giới hạn, anh không được phép để bản thân suy sụp thêm nữa. Gia đình không thể gánh thêm hai người lớn sụp đổ. Xin lỗi... Xin lỗi... Tất cả là lỗi của em. Em sẽ chuộc lỗi, em thực sự biết sai rồi, em sẽ sửa chữa tất cả.
Nỗi áy náy vô tận xóa sạch chút lý trí cuối cùng. Nhân lúc chồng đi chợ, tôi rạ/ch cổ tay lấy m/áu, theo phương pháp thế mạng tự tìm hiểu, dùng bút lông chấm m/áu vẽ chú lên da. 'Thần linh soi xét trời đất, càn khôn biến hóa vô cùng, ta thay con chịu nạn, ta thay con trả mạng, chỉ mong con bình an vui vẻ, chỉ ước con khỏe mạnh trở về...' Tôi đọc lời cầu khẩn, mong mỏi chờ đợi linh ứng. Thần Phật không c/ứu được con gái, vậy ta nhập m/a. Không quan tâm giá phải trả, chỉ cần nó bình yên.
Quỳ trước bàn thờ, tôi dùng d/ao khắc chữ theo chỉ dẫn, từng nét đều không run tay. Đến chữ thứ sáu thì chồng đột ngột về. Anh đ/á/nh rơi con d/ao, ép tôi băng bó vết thương. Tôi vật vã cắn x/é, đẩy đạp nhưng anh vẫn không nhúc nhích. 'Toàn trò l/ừa đ/ảo! Em ng/u lắm sao tin bọn tà đạo?' Anh m/ắng tôi đi/ên cuồ/ng, bảo thằng bé không muốn thấy mẹ như kẻ mất trí. 'Em hết cách rồi!!' Tôi gi/ật d/ao tiếp tục khắc lên da: 'Con bé đang khóc anh biết không? Nó đang khóc đó!' 'Bọn buôn người chắc đang hành hạ nó, em phải c/ứu con! Phải c/ứu con!' 'Em chẳng có gì ngoài mạng sống này, em muốn thế mạng cho nó, đại tiên nói được mà!' Tôi ghì ch/ặt con d/ao, chồng không gi/ật nổi liền rút d/ao khác kê lên tay mình. 'Khắc đi! Anh cùng em khắc!' 'Hôm nay hai đứa mình cùng chảy m/áu đến ch*t! Để khi con về sẽ thành đứa trẻ mồ côi hoàn hảo!' 'Anh đảm bảo không khắc sai, em khắc gì anh khắc nấy!' Anh nghiến răng thúc giục, nói sẽ cùng tôi ch*t, xuống địa ngục có bạn. Làm sao tôi nỡ? Anh có tội tình gì phải chịu tội thay tôi. Tôi vứt d/ao, ôm anh khóc nức nở. Gió cuốn mưa ào vào ban công, tạt vào mặt hai người. Không khí ẩm ướt bao quanh, trong tiếng khóc trống trải, chuông điện thoại vang lên.
Là cảnh sát gọi. 'Chị Kiều à... Đã tìm thấy con gái chị... Mời chị đến nhận...' Giọng cảnh sát qua mưa nghe không rõ. Tôi nghẹn ngào áp ch/ặt điện thoại vào tai, sợ lỡ mất một chữ. Anh ta nói: 'Xin chia buồn.'
——————
Tác giả bình luận: Viết mà suýt khóc không ra chữ, mong trời không còn nạn buôn người...
Bình luận
Bình luận Facebook