Cô ấy muốn quỳ ở cửa thì cứ quỳ.
Hàng ngày họ ra khỏi nhà bằng đường hầm để xe, lên xe rồi đi thẳng.
Giang Oánh Oánh đành phải kéo vali rời khỏi nhà trong bất đắc dĩ.
Điều khiến chúng tôi bất ngờ là.
Chỉ sau hai ngày xin nghỉ phép, cô ta đã trở lại trường học với vẻ ngoài lộng lẫy.
Không thể nhận ra cùng một người từng quỳ lụy như chó hoang trước cửa nhà họ Giang để c/ầu x/in Giang phu nhân.
Tôi cũng chẳng buồn suy nghĩ xem cô ta ở đâu, ng/uồn thu nhập từ đâu.
Bởi chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi và Thời Diễn đang chạy đua ôn luyện, ngày đêm chìm đắm trong bài tập, quyết tâm kiếp này thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.
Trong khi đó, Giang Oánh Oánh suốt ngày khoe mẽ làm màu trong lớp để duy trì hình tượng tiểu thư nhà giàu.
Chúng tôi chỉ cười lặng, để mặc cô ta tận hưởng phút bình yên cuối cùng trước cơn bão.
Một tháng sau.
Giang Oánh Oánh mặc nguyên bộ đồng phục đến lớp.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong ba năm cô ta kéo khóa áo lên tận cổ.
Có bạn tò mò hỏi:
"Giang Oánh Oánh, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Sao đột nhiên mặc đồng phục? Không phải cậu từng chê bộ này x/ấu đến chó cũng chẳng thèm mặc sao?"
Giang Oánh Oánh gượng cười:
"Dù sao cũng ở trường, phải tuân thủ nội quy chứ."
Trong giờ thể dục, mọi người chạy nhảy mồ hôi nhễ nhại, chỉ muốn cởi bớt quần áo.
Duy nhất Giang Oánh Oánh, nhất quyết không chịu cởi áo khoác, đứng dưới bóng cây kéo cổ áo cho mát.
Lý Nguyệt Nhi không hiểu, bước tới kéo khóa áo cô ta:
"Chị Oánh Oánh, hôm nay chị sao thế? Nóng thế này cởi áo ra đi, kẻo say nắng đó!"
"Đừng..."
Giang Oánh Oánh biến sắc.
Nhưng đã muộn.
Lý Nguyệt Nhi đã l/ột phăng áo khoác của cô ta.
Một chiếc áo phông cũ kỹ, lỗi thời, bạc màu hiện ra trước ánh mắt tò mò của cả lớp.
Các bạn xôn xao bàn tán:
"Giang Oánh Oánh, sao cậu lại mặc đồ cũ thế này? Nhà cậu phá sản rồi à?"
"Làm gì có chuyện đó? Bố cậu ấy không phải chủ tịch tập đoàn Giang Thị sao? Hôm trước còn thấy ông ấy khai trương chi nhánh mới trên báo mà."
Mặt Giang Oánh Oánh đỏ bừng như muốn chảy m/áu.
Cô ta nghiến răng giải thích:
"Nhà ai mới phá sản ấy!"
"Sáng nay uống cà phê bị đổ vào áo, sợ trễ học nên đành mặc tạm đồ cũ thôi."
Lời giải thích nghe vô cùng gượng gạo.
Nhưng vì hình tượng tiểu thư giàu có trước đây, nhiều người vẫn tin, còn an ủi cô ta "không chấp tiểu tiết".
Duy chỉ có Thời Diễn lạnh lùng chất vấn:
"Nhà họ Giang giàu thế, đồ cũ không vứt đi hết rồi sao? Lại còn để cậu mặc?"
Tôi tiếp lời:
"Giang Oánh Oánh, không phải cậu từng khoe tủ quần áo nhiều vô số, ch*t cũng không mặc đồ cũ sao?"
Giang Oánh Oánh làm lơ, giả vờ không nghe thấy, chuồn thẳng.
Tiếc thay.
Vừa về đến lớp, lớp trưởng đã đi thu quỹ lớp 200k.
Việc này đã thông báo từ tối qua trong nhóm, nên ai nấy đều chuẩn bị sẵn.
Tôi thấy Giang Oánh Oánh mặt tái mét nhìn bóng lớp trưởng tiến gần.
Cô ta liếc ngang liếc dọc, do dự hồi lâu rồi lén lút định chui qua cửa sau.
Tôi lớn tiếng gọi:
"Giang Oánh Oánh, sắp đến lượt cậu đóng quỹ rồi, nộp tiền xong hãng đi vệ sinh!"
Một câu.
Chặn đứng mọi lý do trốn tránh.
Lớp trưởng giơ tay trước mặt cô ta:
"Cậu gấp thì tôi thu trước vậy."
Giang Oánh Oánh ôm ch/ặt túi quần, cúi gằm mặt.
Lớp trưởng nghi ngờ:
"Giang Oánh Oánh, đừng bảo cậu không có tiền nhé?"
Như thỏ bị dẫm đuôi.
Giang Oánh Oánh gi/ật nảy mình, gân cổ lên cãi:
"Bố tôi là Giang Quốc Xươ/ng, nhà tôi làm gì thiếu tiền?"
"Gần đây tiêu xài hơi nhiều, cãi nhau với bố nên ông ấy đóng hết thẻ ngân hàng rồi. Lớp trưởng ứng trước giúp tôi 200k nhé."
Lớp trưởng do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Tôi nhớ kiếp trước Trần Kỳ Hoa không cho tiền quỹ lớp, khiến chúng tôi bị phân biệt đối xử.
Khi ấy Giang Oánh Oánh cùng đàn em Lý Nguyệt Nhi chê bai chúng tôi là dân khu ổ chuột, có đỗ đại học cũng chỉ đi rửa bát.
Giờ đây, đúng là đời đổi kiếp thay.
Tan học.
Tôi và Thời Diễn lén theo cô ta đến một tiệm cầm đồ.
Cô ta đổ sách vở vào túi nilon, cẩn thận đưa chiếc LV từng được dùng làm cặp sách cho chủ tiệm:
"Bác xem cái này cầm được bao nhiêu?"
Tôi nhíu mày ngạc nhiên.
Không ngờ Giang Oánh Oánh đã khốn khó đến mức phải đem đồ hiệu đi cầm cố.
Qua cửa kính, có thể thấy rõ khẩu hình của họ.
Chủ tiệm ngắm nghía chiếc túi rồi nhăn mặt:
"Mòn quá rồi, tối đa 2 triệu."
Cũng phải, trước đây Giang Oánh Oánh chẳng hề trân trọng đồ hiệu, vì chán đã có Giang phu nhân m/ua mới.
Giang Oánh Oánh giậm chân gi/ật lại túi:
"Đồ đầu trâu mặt ngựa! Mẹ tôi m/ua 50 triệu, ông định cò con 2 triệu? Mơ à!"
Chủ tiệm tức gi/ận cầm chổi xua đuổi:
"Cút! Nghèo mà còn làm phách! Có tiền thì đến đây làm gì? Biến!"
Giang Oánh Oánh bị đuổi ra đường, vẫn không phục, ôm túi hỏi khắp các tiệm cầm đồ.
Có lẽ kết quả đều tương tự.
Cuối cùng cô ta đành b/án chiếc túi ở cửa hàng thứ ba.
Bình luận
Bình luận Facebook