Trốn Thoát Cùng Cô Ấy

Chương 6

08/06/2025 06:11

Tôi đã gần chạm tới mục tiêu của mình.

Nhưng giờ đây, một vấn đề khác đang chờ tôi: Chọn khối Văn hay khối Khoa học?

Trường tôi khi ấy lan truyền một quan điểm: Văn học phù hợp với nữ sinh, Khoa học dành cho nam sinh. Lý lẽ là nam sinh có tư duy logic mạnh mẽ, còn nữ sinh thiên về cảm tính, nên định hướng ngành nghề cũng khác biệt.

Trước đó, nhiều nữ sinh xuất sắc đã chọn khối Văn. Tôi bàn bạc với dì Mai về chuyện này, dì chỉ khẽ 'chặc lưỡi' tỏ vẻ không đồng tình.

'Chuyện này có gì đáng bàn? Ngành học nào thiết kế phân biệt giới tính? Bà Marie Curie còn đoạt Nobel Vật lý đấy thôi.'

'Lập trình viên hiện đại nghe nhiều chứ? Người lập trình đầu tiên trên thế giới là phụ nữ. Chính dì đây cũng là lập trình viên.'

'Đừng nghe mấy lời vô nghĩa đó. Cứ học điều mình yêu thích.'

'Nhưng xét về cơ hội việc làm, dì khuyên cháu chọn Khoa học. Ít nhất không lo đói khát.'

Dì Mai dùng trải nghiệm bản thân chỉ cho tôi thấy tương lai rộng mở của khối Khoa học. Lại thêm sở thích ki/ếm tiền, tôi nghe lời dì, dồn sức cho Lý-Hóa-Sinh.

Với người nghèo, những lựa chọn sống còn không được phép sai lầm. Tôi chọn cách nghe lời khuyên chín chắn.

Kỳ nghỉ đông về nhà, tôi vẫn quét dọn, chăm em, thỉnh thoảng lén liên lạc với dì. Gia đình chẳng màng tới tôi, càng không biết bí mật giữa hai dì cháu.

Họ cũng chẳng thèm hỏi han việc học hay chu cấp kỳ tới. Càng cảm nhận sự lạnh nhạt ấy, tôi càng thấm thía: Lựa chọn bỏ đi của dì quá đúng đắn.

...

Hai tháng sau, tôi đạt hạng 177 toàn khối trong kỳ thi phân ban, riêng khối Khoa học xếp thứ 145. Dù chưa vào top đầu, tôi vẫn giành vé vào lớp chọn Khoa học.

Những ngày tháng ôn thi Đại học như cực hình bắt đầu. Tôi trở thành 'mọt sách' chính hiệu: 6h sáng có mặt đầu tiên ở thư viện, trên lớp tự cấu tay chống buồn ngủ, giờ ra chơi tranh thủ hỏi bài, tối về ôn đèn đến 11h đêm.

Tôi sống khép kín, không bạn bè hay tình cảm lãng mạn. Nhiều kỷ niệm dở khóc dở cười: Đứng giữa sân trường mải mê đọc thơ quên cả hiệu lệnh thể dục, ngồi toilet giải Hóa đến tê chân không đứng dậy nổi...

Mệt không? Rất mệt. Nhưng có khổ không? Chẳng hề. Được theo đuổi ước mơ tuổi 18, đó là điều hạnh phúc nhất.

Lên lớp 12, điểm số tôi ổn định trên 600. Giáo viên chủ nhiệm khẳng định: 'Cứ giữ đà này, đỗ ĐH top 211 không khó.'

Dì Mai vui mừng chuyển cho tôi 500 nghìn làm thưởng, động viên tôi thi vào Thượng Hải. Tương lai tươi sáng như trong tầm tay...

Nhưng bóng đen hiện thực đang dần kéo đến.

Năm tôi lớp 11, em trai sắp thi vào cấp 2. Thấy kết quả học tập bết bát của con trai, bố mẹ bỗng trở nên ân cần lạ thường:

'Con gái giỏi quá, môn nào cũng xuất sắc.' Rồi quay sang m/ắng em: 'Nhìn chị mà học tập, sao kém cỏi thế?'

Tôi tưởng họ đã thay đổi, cho đến khi nghe đề nghị: 'Phen này, kèm em học đi nhé? Bài lớp 6 chắc con làm được?'

Tay cầm bút viết khựng lại. Tôi nở nụ cười gượng gạo: 'Dạ được ạ. Nhưng cháu sẽ thu phí dạy kèm.'

Danh sách chương

5 chương
08/06/2025 06:14
0
08/06/2025 06:12
0
08/06/2025 06:11
0
08/06/2025 06:09
0
08/06/2025 06:08
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu