“Nhìn cách cô ấy ăn mặc chỉ là công nhân xí nghiệp, sao để dành được nhiều tiền thế… Không phải làm mấy chuyện không đàng hoàng ngoài kia chứ?”
Rồi họ đột nhiên rút tay lại như thể đồng tiền vừa dính bẩn.
Nhưng sau khi cô tôi đi, họ lại vô tư chia chác số tiền ấy, nhét đầy túi.
Thật nực cười.
3
Khi cô tôi rời đi, chẳng ai tiễn cô cả.
Chỉ có tôi lúc sáng sớm ra nhà vệ sinh thoáng thấy bóng lưng cô.
Trời lạnh c/ắt da, tôi bèn xỏ dép chạy theo, vừa chạy vừa gọi: “Cô ơi!”
Cô đeo ba lô, bước trên con đường đất lổm nhổm lúc hừng đông, từ từ quay lại.
Ánh mắt cô thoáng chút bối rối khi nhìn tôi.
“Cháu là con gái thằng Hai, Phan Phan phải không?”
Cô biết mặt tôi nhưng chưa thân, tôi gật đầu rồi nắm lấy tay cô.
Chẳng biết nói gì cho phải, tôi chỉ thốt ra câu chúc vừa học được:
“Chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió.”
Cô khẽ mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì, móc túi lấy vài viên kẹo.
“Cô mang từ ngoài về, định đưa cháu mà quên mất.”
“Phan Phan về học giỏi nhé, sau này ra thành phố lớn, cô dẫn cháu đi chơi.”
Tôi hào hứng: “Dạ! Thế cô đang ở đâu ạ?”
Cô cười: “Cô ở Thượng Hải, nói Quảng Đông là dối họ thôi, chỉ kể riêng cháu.”
“Thượng Hải to lắm vui lắm, Phan Phan à, đừng để tầm mắt bó hẹp trong làng quê nhỏ bé này.”
Mãi sau này tôi mới biết, lúc ấy cô làm nhân viên b/án hàng cho công ty may mặc ở Thượng Hải, vừa ôn thi đại học tại chức.
Cô chưa từng từ bỏ khát vọng vươn lên, cũng chẳng ngừng học hỏi.
Cô chính là người đầu tiên trong đời khuyên tôi chăm chỉ đèn sách.
Tôi nghiêm túc hứa: “Vâng, cháu hẹn cô ở Thượng Hải.”
Cô đi rồi, tôi ôm mấy viên kẹo về nhà.
Nhưng rốt cuộc chẳng viên nào vào tay tôi.
Mẹ đem hết cho em trai, giả vờ gắp cho tôi đĩa rau:
“Phan Phan à, ăn nhiều kẹo hư răng, con gái m/ập mất xinh, con ăn nhiều rau vào.”
Tôi ấm ức nhưng sợ bố t/át nếu dám làm mặt khó coi, nuốt nước mắt vào trong.
Mẹ nghe tôi tiễn cô, lập tức bắt đầu “thử lòng” tôi.
Như bao lần mượn chuyện cô để răn đe, bà cười nói:
“Phan Phan này, cô cháu có kỳ quặc không? Sau này đừng bắt chước cô bỏ nhà đi hoang nhé?”
Tôi thuộc lòng đáp án chuẩn: “Dạ không ạ.”
Bà hỏi tiếp: “Thế sau này có thương em không? Có giúp em m/ua nhà không? Tiền thách cưới có đưa bố mẹ không?”
Lúc ấy tôi mới tám tuổi, chưa rõ thách cưới là gì, đành đáp: “Dạ có ạ.”
Mẹ hài lòng xoa đầu tôi: “Thế mới phải, không uổng công mẹ thương. Đừng học theo cô mày, giờ cả làng ai chê cười?”
Tôi nhai cơm vô vị, liếc nhìn em trai đang nhấm nháp kẹo.
Sôcôla, kẹo dẻo, kẹo bơ… chắc ngon lắm.
Đáng lẽ là của tôi mà.
Tôi nghĩ, cô đâu có x/ấu xa như họ nói.
Tôi vẫn thích cô lắm.
4
Chuyện cô tôi về làng gây xôn xao cả xóm mấy ngày liền.
Bà nội tôi vốn trọng thể diện, giờ lại lấy làm hãnh diện, đi đâu cũng khoe khoang:
“Con gái út cho tao ba vạn đây này! M/áu mủ ruột rà, nó sao nỡ đoạn tuyệt với mẹ đẻ. Khỏi lo mấy người mũi dài!”
Ban đầu dân làng không tin, bà cụ bám theo kể chuyện đêm ấy, mặt hồng hào khoa trương – đương nhiên thêm mắm dặm muối.
Còn tuyên bố từ nay cô sẽ ngoan ngoãn gửi tiền đều đặn, phụng dưỡng bà chu đáo.
Bà mơ mộng đủ thứ, chỉ không thèm nghĩ xem con gái mình ngoài kia có khổ cực, có vui không.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bà cười không nổi.
Vì phát hiện cô tôi lại mất tích.
Số điện thoại cô để lại là giả, gọi không thông.
Tiền bạc cũng chẳng thấy đâu.
Thế là bà trở lại thói quen nguyền rủa: “Đồ bạc bẽo! Đồ lang sói! Ra đường bị xe cán ch*t! Đẻ con không đít!”
Tôi không hiểu sao có người mẹ lại h/ận con gái mình đến thế.
Nhưng có lẽ đây là chuyện thường tình trong những gia đình bất hạnh, như nhà tôi.
Thấm thoắt tôi cũng lớn, đến tuổi thi chuyển cấp.
Hồi ấy làng tôi không chuộng cho con gái học hành, nhưng giáo dục bắt buộc 9 năm nên bố mẹ không ngăn cản.
Thi xong, tôi đậu cao thuộc top đầu huyện. Hiệu trưởng bảo học trường huyện phí hoài, khuyên tôi lên thành phố.
Ông còn đến tận nhà vận động ba lần.
“Vinh Phan Phan là nhân tài hiếm có của làng. Cháu thông minh, nhạy bén, nếu gia đình đầu tư cho cháu học, tương lai ắt thành công.”
Hiệu trưởng khuyên nhủ thiết tha, nhưng bố mẹ tôi chẳng hiểu mô tê gì.
Người thì học hết cấp hai, kẻ xong tiểu học, cả đời quen cày cuốc. Họ biết học hành quan trọng, nhưng chẳng rõ con gái học để làm gì.
Mẹ tôi vừa tước đậu vừa nói: “Thầy đùa à? Con gái học hết cấp hai là đi làm được rồi, cần gì lên thành phố xa xôi?”
Hiệu trưởng sốt ruột: “Người thường tôi đâu dám khuyên. Nhưng Phan Phan tiếp thu cực nhanh, sau này vào đại học ki/ếm tiền gấp mấy lần đi làm công nhân.”
Nghe đến tiền, mặt bố mẹ tôi mới chớm động.
Bình luận
Bình luận Facebook