Quả thật quá mê người.

Hơn nữa, hắn còn c/ứu ta.

Theo như trong các tích truyện, ta nên đem thân báo đáp mới phải.

Nhưng ta không biết hắn ở đâu!

Hôm đó thật không nên để hắn đi mất.

Ngày ngày ta nhớ mong hắn, nửa tháng sau, bỗng tình cờ gặp lại.

Hôm ấy ta đến xem xét các cửa hiệu của Hầu phủ, cùng những tiệm buôn riêng của mình.

Chợt thấy bóng hắn vừa bước vào tiệm th/uốc Bắc.

Trong tay hắn cầm vật gì tựa như nhân sâm.

Ta kinh ngạc.

Lập tức đứng đợi trước cửa hiệu th/uốc.

May thay hôm nay ra ngoài ta đã cải trang nam tử.

Khi ta chặn đường, hắn nhìn ta với ánh mắt bối rối.

Rồi chợt nhận ra ta là ai.

Nhưng hắn chẳng muốn tiếp chuyện.

Mấy ngày nay, ngày nào ta cũng hối h/ận vì hôm đó không hỏi rõ chỗ ở.

Cảm giác đây là điều hối h/ận nhất đời, chính là để hắn bỏ đi.

Nên lần này ta liều mạng bám theo.

Tiểu A luôn miệng thúc giục ta về.

Nhưng ta vẫn không lay chuyển.

Dù sao Thế tử còn sống trở về, ắt sẽ dẫn theo nữ nhân khác về hưu ta.

Hắn làm được chuyện đoạn tuyệt.

Ta đáp trả gấp đôi.

Trong hai năm này, ta cũng phải tự chọn cho mình lối thoát.

Còn phải chuyển hết tài sản Hầu phủ đi... ít nhất cũng phân nửa.

Hắn bước vào ngõ hẻm, đột nhiên dừng bước, ta vội đuổi theo hỏi: "Sao không đi nữa? Phải chăng muốn kết giao bằng hữu với ta?"

Hắn bất thần đẩy ta dựa vào tường, một tay khóa ch/ặt cổ ta, nhíu mày nói: "Ngươi theo ta làm gì? Ta không phải người tốt!"

"Ngươi là người tốt!" Ta khẳng định: "Nếu không phải người tốt, sao lại c/ứu ta? Nếu không phải người tốt, sao không đòi báo đáp? Ân nhân, ta nhất định phải báo đáp ngươi. C/ứu mạng chi ân, đền đáp bằng thân, ta muốn lấy ngươi!"

Hắn trợn mắt lùi một bước, đảo mắt nhìn ta: "Ta nhớ không lầm thì lần trước ngươi búi tóc phụ nhân, hẳn đã thành hôn rồi chứ?"

"Ta chưa thành hôn, hôn phu của ta ch*t rồi, phụ mẫu đưa ta đến nhà công bà thủ tiết, họ nói chỉ cần thêm hai năm nữa sẽ trả tự do. Ta vẫn còn trinh trắng. Thật đấy."

Nói xong câu này, ta cảm thấy mặt nóng bừng.

Đột nhiên cảm thấy từ thiếu phụ biến thành thiếu nữ.

Lại còn biết ngượng ngùng.

Ta nhìn hắn đầy mong đợi.

Hắn nhìn ta hồi lâu, nói: "Ta không có tiền."

"Ta có! Ta nuôi ngươi!"

"Ta... ta không phải người tốt."

"Ta không để bụng!"

Hắn có vẻ bực bội mà không biết nói gì.

Đành cúi đầu bước tiếp.

Ta vội đuổi theo.

Tiểu A đã đờ đẫn.

Nhưng vẫn theo chân chúng ta.

Ta cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái.

Ta quả là nữ tử kiên cường biết nắm giữ vận mệnh!

Trong ngõ hẻm này toàn người nghèo khổ.

Hắn đi đến căn nhà cuối cùng rồi mở cửa.

Trước khi vào nhà, hắn nhíu mày nhìn ta.

Ta khom người, chui qua dưới cánh tay hắn mà lọt vào trong.

Hắn có chút bất lực.

Bước vào nhà, quả là nơi cùng khổ.

Hai gian nhà nát, nhưng trông khá sạch sẽ.

Hắn nói: "Nơi này thực sự nghèo. Thấy ngươi kim chi ngọc diệp, sao có thể theo ta chịu khổ được."

Ta tự ý ngồi xuống chiếc ghế, chống tay cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ta không thấy khổ đâu, ngươi vốn là người tốt, lại có sức khỏe, làm gì cũng sống được. Hơn nữa ta có tiền, ta có thể nuôi ngươi."

Hắn ngồi trên ghế cạnh giếng, nhìn ta rồi lại nhìn trời.

Hồi lâu, hắn hỏi: "Hai năm nữa ngươi được tự do?"

Ta vội gật đầu.

Rồi lại e thẹn nói: "Phải phiền ngươi đợi ta hai năm."

Hắn như mặc nhiên đồng ý.

Rồi bụng ta bắt đầu kêu òng ọc, hắn đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Có thể thấy bên trong chất đầy củi lửa.

Tiểu A vội đến: "Tiểu thư, người đi/ên rồi sao? Người là Thiếu phu nhân Ninh Dương Hầu phủ, sao có thể cùng thôn phu thảo dã - như thế này được!"

Ta thở dài, đồ ngốc, ta không cắm sừng người, ắt có người cắm sừng ta.

Mọi người cắm sừng lẫn nhau, thế giới này mới giữ được thế cân bằng.

Một lát sau, hắn bê ra ba bát mì.

Một bát có trứng gà vàng ươm, trông vô cùng hấp dẫn.

Chúng tôi cùng ăn trên chiếc bàn nhỏ thấp.

Hắn ít nói.

Hắn nói tên là Lý Nhị, quê ở Biên quan, sau khi phụ thân qu/a đ/ời theo đoàn Biêu sư đến Kinh thành ki/ếm sống.

Giọng hắn nói rất hay.

Ninh Dương Hầu phủ coi như do một mình ta quán xuyến.

Bởi công bà đều lên chùa trên núi tu hành.

Mà ta, đến Hầu phủ một năm, trong ngoài đều đã nắm trong tay.

Nên thường xuyên sau khi xử lý việc phủ, ta lại chạy đi tìm Lý Nhị.

Đương nhiên là nam trang.

Có khi hắn lên núi săn b/ắn.

Hôm đó vừa c/ứu được ta, cũng là do đang săn b/ắn thì tình cờ gặp.

Hắn đi đâu, ta theo đó.

Bởi ta thực sự rất thích hắn.

Thứ tình cảm này khó lòng diễn tả bằng lời.

Như nơi đồng hoang tưởng chỉ có cỏ dại, nào ngờ quanh co uốn khúc, hoa tươi nở rộ, gió nhẹ phất qua.

Hắn chính là đóa hoa tươi nơi thảo nguyên cuộc đời ta.

Theo Lý Nhị cũng rất thú vị.

Ta học được b/ắn cung.

Còn học được chút võ thuật phòng thân, đương nhiên phải đợi đối phương sơ ý mới hiệu quả.

Theo hắn chạy khắp núi rừng hai tháng, sức ta rõ ràng tăng nhiều, từ chỗ thở không ra hơi xin hắn cõng, đến nay đã có thể lên xuống núi nhẹ nhàng, chỉ hơi thở gấp mà thôi.

Lý Nhị săn được rất nhiều thú.

Hắn b/án hầu hết săn phẩm.

Thịt và lông đều b/án riêng được tiền.

Vừa săn b/ắn vừa đào th/uốc b/án.

Mỗi lần ta đều đeo gùi theo sau cùng làm việc.

Tiểu A từ thời ta còn khuê các đã đi theo.

Nàng hoàn toàn không hiểu nổi.

Bởi lý tưởng sống trước đây của ta là truy cầu phú quý.

Ta cũng không biết giải thích thế nào.

Có lẽ có loại người mang m/a lực khiến người khác theo hắn làm bất cứ điều gì cũng không thấy khổ.

Ngược lại còn rất vui vẻ.

Mỗi chiều về, hắn thường nấu hai món nóng hoặc bát mì, ta ăn xong hắn lại đưa về.

Ta m/ua căn nhỏ sát hậu viện Hầu phủ.

Ta lừa hắn nói công bà đều về phương nam thăm thân, trong nhà chỉ còn ta và mấy người hầu nên mới tự do như vậy.

Danh sách chương

4 chương
30/10/2025 14:20
0
30/10/2025 14:20
0
30/10/2025 14:42
0
30/10/2025 14:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu