Nhưng lúc này, sương m/ù đã tan biến.
『Em đã cố gắng kìm nén bản tính của mình rồi...』
『A Trì...』
Tiếng thở dài khẽ khàng vang lên, phả vào cổ tôi một hơi ấm khiến da gà nổi lên.
『Anh đang sợ em.』
Đôi mắt hắn đen kịt, chẳng lộ chút tình cảm nào, chỉ có ánh nhìn kỳ lạ dán ch/ặt vào tôi.
Tựa như khát khao... Đúng vậy, khát khao.
Như kẻ sắp ch*t đuối vớ được phao c/ứu sinh.
『Sao anh lại sợ em? Tám năm trước anh chưa từng sợ. Lúc ấy anh chỉ hỏi em có bị thương không, lau vết m/áu cho em. Đáng lẽ anh nên chất vấn em mới phải.』
『Giám đốc Lý lạm quyền gây khó dễ cho viện mồ côi. Con vẹt của hắn cắn nát chùm nho xanh em m/ua. Đó là để dành cho anh, A Trì, em dành dụm mãi mới m/ua được.』
『Sao... Sao không kể em nghe sớm hơn?』
『Kể gì cơ? Rằng em thực sự cảm thấy khoái cảm khó tả cùng sự nghiện ngập trong quá trình đó sao?』
Khóe miệng Từ Bùi nhếch lên nụ cười chua chát, ngón tay chỉ vào thái dương.
『A Trì, vốn dĩ em đã bệ/nh rồi.』
『Đặc biệt là khi phát hiện anh hiểu lầm rồi càng quan tâm em hơn, em lại càng không muốn nói thật. Em thích như vậy, em không thích ánh mắt anh hướng về người khác.』
『Anh sẽ xoa đầu lũ trẻ, vuốt tóc khen ngợi chúng, ôm tất cả mọi người trừ em - anh chưa từng chạm vào em dù chỉ một lần.』
Tôi nghe mà thấy lòng nặng trĩu, định mở miệng giải thích thì môi đã bị ngón trỏ hắn chặn lại.
Nét mặt Từ Bùi phảng phất u buồn.
『Thực ra sống tiếp những ngày như thế cũng tốt, nhưng từ khi nào mọi thứ thay đổi?』
『Như hiện tại, từ lúc nào anh ngày càng xa cách em... Cho đến ba năm trước khi em rời đi, anh thẳng tay đẩy em ra!』
『Lại còn trốn em đến tận bây giờ? Nếu không có bức thư tình và bài đăng kia, liệu anh định cả đời không gặp em nữa sao?!』
Lời chất vấn của Từ Bùi kéo tôi về thuở thiếu thời khi quen biết hắn.
Tôi tự vấn, quả thực mình luôn bị Hệ thống Chủ dắt mũi, chưa từng hỏi han chính Từ Bùi.
Một chút hối h/ận và áy náy dâng lên.
Nhưng Từ Bùi không cho tôi cơ hội xin lỗi. Hắn siết ch/ặt vai tôi, tay kia xoa xoa vị trí nào đó trên gò má phải.
『A Trì, em tưởng anh vốn lạnh lùng... Hóa ra chỉ lạnh nhạt với em.』
『Nhưng hắn ta sao dám... Hắn ta sao dám!?』
Ánh mắt Từ Bùi âm trầm như bóng đêm.
『Thần minh mà em chẳng dám làm ô uế, hắn ta lại dám tùy tiện sàm sỡ! A Trì, em đã có thể nhẫn nhịn để anh ở lại viện mồ côi đến tuổi trưởng thành, vui đùa cùng lũ trẻ.』
『Em cũng biết lý tưởng và nguyện vọng của anh, em sẵn lòng giúp anh thực hiện.』
『Nhưng em không thể đứng nhìn người đàn ông khác xuất hiện bên anh! Nhịn thêm nữa em sẽ phát đi/ên!!』
Càng nghe tôi càng nhíu mày: 『Vậy nên em đã tự ý bắt anh đến đây, c/ắt đ/ứt mọi liên lạc với bên ngoài?』
Từ Bùi im lặng, câu trả lời đã rõ.
Lửa gi/ận bùng lên trong lòng.
Hỗn hào! Thật là hỗn hào! Tôi tức đi/ên người với đứa nhỏ này!
Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, kết thúc trò hề này, nhưng chợt nhận ra điều bất thường.
- Không còn chút sức lực.
Hai cánh tay mềm nhũn, dùng hết sức cũng chỉ cảm thấy uể oải, toàn thân rã rời.
Tôi cảnh giác ngước nhìn, trừng mắt vào hắn: 『Em đã làm gì?』
Từ Bùi thong thả nhìn tôi, dễ dàng kh/ống ch/ế đôi tay chống cự.
Đến khi nhận ra mình đã hoàn toàn bất lực, nỗi kh/iếp s/ợ thực sự mới trào dâng.
Từ Bùi làm ngơ, hứng thú vén lọn tóc bên tai tôi.
『Từ Bùi... Dừng lại đi, em đang phạm pháp đấy.』
『Trước đây anh vẫn gọi em là Tiểu Bùi.』
Từ Bùi khẽ cười: 『A Trì, hai năm trước anh nói sẽ không quản em nữa, lẽ ra đã phải liệu rằng sau này anh sẽ không thể kiểm soát được em. Chính anh đã từ bỏ em trước.』
『Vả lại A Trì, thế giới này không như lời anh dạy - chỉ có đen và trắng.』
『Khi trở về Từ gia, em đã chứng kiến toàn những chuyện bẩn thỉu. Tội á/c hay quá đà, đôi khi khó phân định.』
『Như vụ phá sản của Ninh gia, bề ngoài hợp pháp hợp lệ, anh cũng không thể khẳng định em phạm tội.』
『?! Chuyện nhà Ninh Nhiễm là do em... Ưm...』
Bóng tối chợt phủ xuống.
Đôi mắt tôi mở to kinh ngạc!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc trống rỗng.
Khi kịp định thần, đối phương đã ép môi lên.
Tới lúc nhận ra, tôi đã nghẹt thở.
Tôi đẩy mạnh Từ Bùi ra!!
Không kìm được mà hét lên, lời nói tuôn ra không kịp suy nghĩ:
『Em đi/ên rồi sao Từ Bùi! Tôi là thầy của em!!』
Nói xong tôi sững sờ bịt miệng.
Hóa ra trong tiềm thức, tôi luôn coi Từ Bùi như học trò và con cháu.
Hành động hôm nay của hắn hoàn toàn ngoài dự liệu, đúng là "càn rỡ vô lễ".
Từ Bùi đắm đuối nhìn tôi, ánh mắt vương vấn dục tình chưa tan, ngón cái xoa xoa môi dưới, giọng khàn đặc: 『A Trì, anh biết rõ tâm tư em.』
『Không! Tôi không biết!!』
Không chút do dự, tôi bật dậy bỏ chạy!
Từ Bùi đứng đó, liếm môi, không nhúc nhích.
Chạy tới cửa chính, tôi bị khóa vân tay chặn lại: 『Mật mã là gì?』
『Anh nghĩ em sẽ nói sao? Nhưng nếu anh chủ động hôn em, có thể cân nhắc.』
『Cút đi!!』
Tôi lập tức quay lại, chạy vào phòng ban đầu, nhanh tay khóa cửa!
Hít một hơi sâu, tựa lưng vào cánh cửa từ từ trượt xuống.
Trong lòng tôi gào thét gọi Hệ thống Chủ.
Thật kỳ quặc, lúc không việc thì hay nhảy ra lòe người, đến khi cần lại "trốn tìm" không thấy.
Sau trăm lần hô hoán, một giọng máy móc lạ lẫm mới thong thả vang lên.
『Chào chủ nhân, hiện chưa phát hiện nguy cơ t/ử vo/ng, xin giữ bình tĩnh, không việc đừng làm phiền.』
『Ngươi là ai? Hệ thống Chủ đâu?』
『Đại nhân Hệ thống Chủ đang bận, đã đi sang thế giới khác, cử ta tới giám sát tạm thời và theo dõi tiến độ nhiệm vụ.』
Bình luận
Bình luận Facebook