Tìm kiếm gần đây
Tống Minh Hỷ ngẩn người, cô không biết gọi điện quốc tế, cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn Liễu Xuân Hoa bị cảnh sát dẫn đi.
Tống Minh Hỷ hoàn toàn sụp đổ, "Tống Họa Khuynh, em cũng là con của bố, đây là sự thật mà cả chị và em đều không thể thay đổi. Em biết chị có thành kiến với em, nhưng chị tự hỏi lòng mình đi, nếu từ nhỏ em được giáo dục như chị, liệu có như bây giờ không? Chị chỉ may mắn có xuất phát điểm cao hơn, năng lực chưa chắc đã hơn em. Từ bé đến lớn, em luôn đứng nhất lớp. Em được bảo lãnh vào đại học tốt nhất địa phương, năm nào cũng nhận học bổng. Tống Họa Khuynh, chị dám so với em không? Chị đối xử với em và mẹ em như thế này, đang sợ điều gì?"
Tôi liếc nhìn cô ta, "Lớp kinh tế học xong chưa? Giáo viên dạy gì? Đã chuẩn bị bài chưa? Ôn tập chưa?"
Tống Minh Hỷ bị hỏi đến cứng họng.
"Nếu em nghĩ rằng trở thành tiểu thư gia tộc là có thể ăn không ngồi rồi, lêu lổng yêu đương với lũ công tử bột phường chè, bước lên đỉnh cao cuộc đời, thì mau cút về chỗ cũ của em đi." Tôi rút tờ thời khóa biểu ném cho cô ta, "Em đã nói với bố rồi, từ nay không chỉ lớp kinh tế, mà cả tiếng Anh, nghi thức, quản lý, em đều phải học. Ba tháng không có thành tích thì khỏi ở lại Tống gia."
Tống Minh Hỷ rõ ràng không hài lòng với sự sắp xếp của tôi, "Sao em học hết được? Tống Họa Khuynh, đừng lấy vẻ mặt cao cao tại thượng đó dạy đời em!"
Nhưng cô ta không biết, tôi từ nhỏ đã sống như thế này rồi.
Tôi không muốn nghe Tống Minh Hỷ nói thêm lời nào, "Lưu M/a, trông ch/ặt cô ấy, không nghe lời thì báo thẳng với bố."
Nói xong, tôi lái xe rời biệt thự.
5
Gió đêm khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.
Tôi đỗ xe trước một quán bar, ném chìa khóa cho nhân viên đỗ xe.
Quán bar theo chế độ VIP, người tương đối ít hơn.
Tôi ngồi ở quầy bar, gọi ly nước cam, chống cằm lặng lẽ nghe ca sĩ hát.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc kích động đ/ập vào th/ần ki/nh mọi người, tôi ngồi lẻ loi một mình, nghĩ về những năm tháng khổ cực mẹ tôi đã trải qua, lòng thấy ngột ngạt.
Mẹ tôi cùng bố gây dựng cơ nghiệp từ tay trắng, kết quả là từ đầu, ông đã ăn cơm hai nhà.
Sau này mẹ tôi tần tảo nhiều năm, mắc u/ng t/hư dạ dày, những tháng cuối cùng, đều do tôi ở bên.
Tống Phong một lần cũng không đến thăm.
Người tôi cần h/ận rất nhiều, nhưng kỳ thực, người đáng h/ận nhất chỉ có mình ông ta.
Tôi xoa xoa vầng trán băng bó, hơi đ/au.
Cạn ly nước cam, tôi đứng dậy định rời đi, đột nhiên bị người chặn đường.
"Ôi, Tống Họa Khuynh, đúng là không cúi mặt thì cũng ngẩng mặt thấy nhau." Giọng nói đó mang theo chút cay đ/ộc.
Tôi ngẩng đầu, thấy Giang Vũ hai tay đút túi, tay cầm ly rư/ợu đứng trước mặt.
Đằng sau hắn, một đám thanh niên hò hét.
"Chị dâu."
Giang Vũ khịt mũi, "Cô ta cũng đáng làm chị dâu của các người? Không tự nhìn lại bản thân mình là thứ gì."
"Đúng rồi, không bằng em gái hôm qua biết điều, hay là gọi cô ấy ra chơi tiếp đi."
Thì ra Tống Minh Hỷ trong mắt bọn họ cũng chỉ là đồ chơi tùy ý.
Trong tiếng cười nhạo á/c ý của bọn họ, tôi đứng dậy bỏ đi.
Không ngờ bị Giang Vũ chặn ở lối ra, "Tống Họa Khuynh, xin lỗi tao."
Những người còn lại vây quanh tôi, ra điều không xin lỗi thì đừng hòng đi.
"Xin lỗi." Tôi nghiêm túc nói xong, né người, nhưng Giang Vũ vẫn không chịu tránh.
"Sai ở đâu?"
Tôi hít sâu, "Tôi rất tiếc vì đã bắt được anh chân đạp hai thuyền, lăng nhăng và dụ dỗ em gái tôi."
Giang Vũ mặt tối sầm, tóm ch/ặt cổ áo tôi, giơ nắm đ/ấm lên, "Mày muốn ch*t..."
"Giang Vũ."
Thời khắc then chốt, một giọng nam trầm đầy uy lực vang lên phía sau.
Giang Vũ khựng lại, quay đầu nhìn thấy Giang Tư Nghiễn đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, đang lạnh lùng nhìn về phía này.
Hắn ẩn trong góc tối nơi ánh đèn hỗn lo/ạn không chiếu tới, đổ xuống bóng dáng thon dài.
Đám người đang hò hét đột nhiên im bặt, lập tức dạt ra mở lối.
Tôi bẻ ngón tay Giang Vũ ra, đẩy mạnh hắn rồi bước đi qua người Giang Tư Nghiễn, không nói năng gì.
Gió đêm ùa vào thổi bay vạt áo khoác.
Đi được một đoạn, Giang Vũ ở phía sau huýt sáo:
"Tống Họa Khuynh, lần sau câu đàn ông nhớ đừng đến địa bàn của gia gia. Loại như mày, không ai thích đâu."
Tôi đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, hít sâu hai lần, lùi lại hai bước rồi quay người hướng về phía Giang Tư Nghiễn.
Hắn dựa cửa bất động, đôi mắt đen thẫm theo sát từng cử động của tôi cho đến khi tôi đến gần.
Tôi túm lấy cà vạt Giang Tư Nghiễn kéo hắn cúi xuống, ngay sau đó hôn lên môi hắn.
Mềm và mát lạnh, phảng phất hơi gió đêm.
Mùi nước hoa quen thuộc tỏa ra, người đàn ông này về gu thẩm mỹ vẫn cổ hủ như xưa, bao năm không đổi.
Giang Tư Nghiễn thậm chí không nhắm mắt, giống như một công cụ đúng nghĩa, trong mắt lóe lên chút cười.
Tôi chạm rồi rời, ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, "Cưới không?"
Giang Tư Nghiễn đăm đăm nhìn tôi, thốt ra một chữ, "Cưới."
Tôi buông cà vạt Giang Tư Nghiễn, quay đầu nở nụ cười lạnh lùng với Giang Vũ đang mặt xám xịt:
"Tôi không ai yêu? Giang Vũ, chỉ có tôi từ chối người khác, muốn đeo bám thì cũng phải xem mình có tư cách không."
Nói xong, tôi đẩy nhẹ Giang Tư Nghiễn rồi quấn ch/ặt áo khoác bước đi.
Giang Tư Nghiễn va lưng vào tường, đứng thẳng người liếc mắt ra hiệu, lập tức có người kh/ống ch/ế Giang Vũ lôi đi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân Giang Tư Nghiễn.
Chúng tôi im lặng đi trước sau một lúc, trong nhịp bước chân lo/ạn xạ, Giang Tư Nghiễn đột nhiên lên tiếng: "Vừa rồi anh bị em lợi dụng rồi sao?"
Tôi dừng lại bên bồn hoa nhỏ, quay người, "Sao, hôn cũng tính phí à?"
Lòng phiền n/ão, giọng nói cũng gắt gỏng.
Đầu lại bắt đầu đ/au.
Giang Tư Nghiễn đưa mắt nhìn vầng trán băng trắng của tôi, không để ý đến sự nóng gi/ận của tôi, liếc đồng hồ, "Anh đưa em đi bệ/nh viện."
"Tôi không đi."
Nói xong tôi gi/ận dỗi quay người bước theo lối nhỏ ra ngoài.
Giang Tư Nghiễn nắm ch/ặt cánh tay tôi, dỗ dành như với trẻ con, "Họa Khuynh, nghe lời."
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook