Hắn chỉ có vài sở thích –
đ/á/nh bóng rổ, bơi lội, giả vờ ốm, kh/ống ch/ế tỷ số.
Từng món đều thành thạo, đến nay chưa ai địch nổi.
Quả nhiên, nửa hiệp sau đội lớp 3 do Giang Thác dẫn đầu như vũ bão, đ/á/nh cho lớp 1 không trở tay kịp.
Nhưng đến phút chót, biến cố bất ngờ ập đến.
7
Khi Giang Thác nhảy lên ném rổ, một nam sinh lớp 1 đ/âm sầm vào người hắn.
Hắn không kịp phản ứng, tránh né không kịp, cả người đ/ập mạnh xuống đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt trong chớp mắt, môi trắng bệch đ/áng s/ợ, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mọi người xung quanh sửng sốt, đờ đẫn tại chỗ.
Đầu óc tôi choáng váng, theo phản xạ chạy về phía Giang Thác, không ngờ giữa đường bị một bóng người xô ngã.
Là Lê Nhiễm.
Cô ta quỳ bên Giang Thác, mắt đỏ ngầu, đưa tay định chạm vào hắn rồi lại co lại như sợ làm hắn đ/au.
Giọng nói r/un r/ẩy: "Giang Thác, cậu không sao chứ? Cậu làm sao vậy? Tỉnh lại đi mau!"
"Lê Nhiễm! Cô đi/ên rồi à?"
Chu Dật vừa từ sân bóng bước xuống, mình đầm đìa mồ hôi, trợn mắt quát Lê Nhiễm.
Lê Nhiễm ngoảnh lại nhìn hắn, ánh mắt tan nát nhưng kiên cường: "Chu Dật, cậu không thích tôi, lẽ nào cũng cấm tôi thích người khác sao?"
"Tao đéo quan tâm mày thích ai, nhưng mày xô Khương Chi làm gì? Còn chắn lối không cho thầy y tế tới đây!"
Xung quanh Giang Thác vây kín người, khi thầy y tế tới nơi, mọi người tự động dạt ra lối đi.
Nhưng Lê Nhiễm lại quỳ ngay chính giữa lối đi ấy.
Thầy y tế nhận ra cô ta chính là cô gái đi/ên đuổi theo người thừa kế Chu gia suốt một năm, ngập ngừng không dám nhắc nhở.
Lê Nhiễm thấy mình thực sự chắn đường, lại nức nở khóc:
"Cậu quát gì chứ, tôi đâu có cố ý."
Mắt cá chân còn đ/au nhức, Giang Thác vẫn bất tỉnh, thêm tiếng khóc lóc nỉ non của cô ta.
Tôi không nhịn nổi nữa, quát lớn:
"Khóc giỏi thế không đi khóc thuê thì phí cả đời! Giang Thác chưa ch*t cũng bị cô khóc cho ch*t mất! Mau tránh đường cho thầy y tế đi!"
Lê Nhiễm bị tôi làm cho choáng váng, ngơ ngác tránh ra.
Thầy y tế vội đưa Giang Thác đi.
Tôi cắn răng đứng dậy, định theo về phòng y tế thì lại nghe thấy giọng nói cơ giới quen thuộc.
Bình thản, nhưng ẩn chứa bất mãn.
"Chủ nhân, trong kế hoạch không có việc nói những lời đó với Chu Dật. Hắn đã là nhiệm vụ trước, giờ chẳng liên quan gì đến cô nữa."
"Tôi muốn dùng Giang Thác kí/ch th/ích Chu Dật."
Lê Nhiễm nói như đinh đóng cột: "Đàn ông mà, càng không được càng thèm. Biết đâu hắn sẽ đổi ý, thế chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?"
Hệ thống ngập ngừng, sau đó đáp: "Có thể thử."
Kế hoạch này rõ ràng nhắm vào Giang Thác.
Vậy kẻ đ/âm vào Giang Thác cũng nằm trong tính toán của họ?
Lửa gi/ận bốc lên ng/ực, tôi chỉ muốn xông tới t/át cho cô ta hai cái.
Nhưng không có bằng chứng, đành nuốt gi/ận vào trong.
8
Do phòng y tế không có thiết bị chuyên dụng, Giang Thác được chuyển gấp tới bệ/nh viện thành phố.
Chân không sao, tôi xin phép theo xe cấp c/ứu.
Sau khi khám toàn thân, bác sĩ nói hắn chỉ bất tỉnh do va đ/ập mạnh, không nguy hiểm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở về sau khi đóng viện phí, tôi thấy Lê Nhiễm ôm thùng giữ nhiệt đối đầu với Chu Dật:
"Cậu ngăn tôi làm gì? Bệ/nh viện đâu phải của nhà Chu!"
Chu Dật bực dọc: "Lê Nhiễm, tao cảnh cáo mày, mau biến khỏi tầm mắt tao, đừng giở trò nữa!"
Lê Nhiễm liếc Chu Dật, nghiêng người vào phòng Giang Thác, tỏ ra lạnh nhạt:
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì nữa đâu, vì tôi đã hết thích cậu rồi."
Cô ta cúi người định sờ trán Giang Thác. Nhìn bàn tay sắp chạm vào trán hắn.
Tôi lập tức bước ra từ góc tối:
"Cất cái móng vuốt của cô đi!"
Lê Nhiễm gi/ật mình. Nhân lúc đó, tôi nắm ch/ặt cổ tay cô ta.
Kéo cô ta ra khỏi phòng, tôi lạnh lùng nói:
"Lê Nhiễm, tốt nhất đừng thử thách giới hạn của tôi nữa. Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn chơi trò tay ba với cô đâu, hiểu chưa?"
Có lẽ tôi trông rất đ/áng s/ợ.
Cô ta khóc đến nỗi nói không ra lời:
"Khương Chi, tôi đã làm gì sai mà cô đối xử tệ thế! Tôi chỉ thích một người thôi, sao các người cứ ép tôi thế này!"
Chu Dật bật cười khi bị vạ lây: "Ai ép mày? Mấy trò ng/u ngốc đó không phải tự mày diễn sao?"
Lê Nhiễm ứa lệ nhìn hai chúng tôi, từ từ quỳ phịch xuống đất, nghẹn ngào:
"Các người muốn tôi ch*t mới hả lòng hả dạ sao!"
Người qua đường dần tụ tập, kẻ xem nhiệt tình, người không rõ đầu đuôi đã phán xét.
"Con bé khóc tội nghiệp quá, bị b/ắt n/ạt à?"
"Toàn học sinh cả, đừng là b/ạo l/ực học đường chứ?"
"Trẻ con bây giờ gh/ê thật."
"Hồi xưa làm gì có chuyện này..."
"..."
Lê Nhiễm lau nước mắt, đứng dậy cúi chào:
"Cảm ơn mọi người, tôi không sao."
Nói rồi, cô ta liếc nhìn tôi và Chu Dật đầy sợ hãi: "Họ là bạn cùng lớp tôi, không hề b/ắt n/ạt tôi đâu. Tất cả là lỗi của tôi... Cảm ơn mọi người quan tâm!"
Sau đó, cô ta cúi đầu chạy xuyên qua đám đông.
Đám đông rõ ràng bị dắt mũi, lại bắt đầu xì xào.
Chu Dật ch/ửi thề, định xông lên.
Tôi vội kéo hắn lại, lắc đầu.
9
Về phòng bệ/nh, Chu Dật gi/ận dữ đ/á văng ghế.
"Bọn họ không có n/ão à? Khóc vài tiếng đã thành nạn nhân? Tao còn uất ức chưa biết trút vào đâu đây!"
Người thừa kế Chu gia sinh ra đã ngồi trên đỉnh kim tự tháp có lẽ chưa từng chịu cảnh này, mặt đỏ gay.
Tôi lắc đầu: "Trẻ biết khóc có kẹo ngậm, đâu cũng thế thôi."
"Chu Dật... Cút... Ồn..."
Trên giường bỗng vang lên giọng nói đ/ứt quãng của Giang Thác.
Chương 11
Chương 27
Chương 17
Chương 10
Chương 19
Chương 29
Chương 19
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook