Xuyên Vào Truyện Tình Đời

Chương 5

08/06/2025 05:55

Tôi hỏi cô ấy: "Sao? Không nỡ à? Còn định ra ôm chú chó vàng đầu làng khóc một trận nữa hả?"

Tự Trân lắc đầu: "Không phải. Giống như đột nhiên được thả khỏi lồng, cảm thấy kỳ lạ lắm. Dù sao đây cũng là nhà con đã sống chín năm rồi."

Trong sách, Tôn Chiêu Đệ bị giam cầm trong ngôi làng nhỏ này hơn ba mươi năm, trở thành nỗi khổ đ/au không thể vượt qua cả đời.

Giờ đây, Tôn Tự Trân có thể thoát khỏi chiếc lồng này, khám phá một thế giới khác, có được một cuộc đời khác.

Tôi vỗ nhẹ vào sau gáy cô bé, làm bộ dữ dằn: "Đi nhanh lên! Trễ là không kịp dọn nhà mới đâu, tối nay đừng hòng đòi ngủ giường!"

Sau khi chuyển lên thành phố, học bạ của Tự Trân cũng được chuyển theo.

Ngày đầu tiên đi học về, đôi mắt cô bé sáng rực, chạy ùa vào kể với tôi:

"Mẹ ơi, mẹ không lừa con. Con gái cũng giỏi hơn con trai! Lớp con có nhiều bạn nữ đ/ộc sinh lắm!"

"Mẹ! Mẹ biết không? Con còn kết bạn được với một bạn chuyển trường. Nhà bạn ấy từ phương Bắc xuống, tên bạn ấy là Thắng Nam, bố mẹ bạn ấy mong bạn ấy giỏi hơn cả trai!"

Trong nguyên tác, Chiêu Đệ có từng bị chế giễu vì cái tên này không?

Tôi quên mất.

Suốt bao năm qua, mọi thứ đã khác xa nguyên tác, đôi khi tôi quên mất mình đang sống trong một cuốn sách.

Tôi không phải người mẹ m/ù quá/ng thiên vị làm hại cả đời con gái.

Con gái tôi cũng không phải Tôn Chiêu Đệ khổ sở cả đời.

Nó là Tự Trân.

Tôn Tự Trân - biết trân quý bản thân, tự làm chủ cuộc đời mình.

9

Học lực của Tự Trân rất tốt, từ lớp một luôn đứng đầu lớp.

Cô bé từng thấy những bà lão cả đời m/ù chữ trong làng, những cô gái mười mấy tuổi đầu vẫn phải ra đồng, cũng biết gia đình đã hứng chịu bao lời gièm pha khi cho mình đi học.

Cô bé trân trọng vô cùng cơ hội được giáo dục khó khăn mới có được.

Nhưng chất lượng giáo dục ở thị trấn không thể sánh bằng thành phố, chuyển lên đây thứ hạng của Tự Trân tụt nhiều, nên cô bé phải nỗ lực gấp đôi.

Đêm khuya nhiều hôm vẫn thấy đèn phòng cô bé sáng trưng.

Tôi bước vào hỏi sao chưa ngủ.

Cô bé nói không muốn bố mẹ bị người đời chỉ trỏng, tốn tiền cho con gái đi học mà chẳng được tích sự.

Cô bé nói muốn làm rạng danh bố mẹ, sau này hiếu thuận hơn cả em trai.

Muốn dân làng nói con gái còn có hiếu hơn con trai.

Tôi tắt đèn, đưa cô bé lên giường, bảo: "Con sau này sẽ hiếu thuận, là đứa trẻ hiếu thảo nhất làng. Nhưng giờ phải ngủ. Ngủ không ảnh hưởng hiếu thuận, nhưng thiếu ngủ sẽ lùn đấy!"

Tự Trân quả thực rất giỏi. Năm thi đại học, cô bé đạt 680 điểm, đứng đầu thành phố, người đến chúc mừng tấp nập.

Tôi chợt nhớ đến Tôn Chiêu Đệ trong sách.

Trong nguyên tác, vừa khởi nghiệp vừa học hàm thụ. Khi gây dựng được cơ ngơi triệu đô vẫn day dứt vì thiếu học.

Ngước nhìn Tôn Tự Trân trước mặt - 680 điểm, đủ sức vào Thanh Hoa Bắc Đại - lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả.

Tôn Nhị Trụ cũng mừng rỡ, vung tay hô về làng khao ba ngày tiệc! Cho cả làng biết con gái họ Tôn hiếu thuận.

Ngay cả bà nội thiên vị cũng vui mừng đưa phong bì, bảo cháu gái được di truyền thông minh họ Tôn.

Dân làng tranh nhau tới chúc mừng Tự Trân.

"Tự Trân, còn nhớ bà không? Hồi xưa bà bồng cháu đó! Hồi mẹ cháu cho đi học, mọi người chê bai nhưng bà đã tin cháu làm được!"

"Nhận ra dì không? Hồi đó mẹ cháu không muốn cho đi học, may có dì khuyên. Dì bảo cháu thông minh bẩm sinh, hợp đường sách vở. Đây là con trai dì, gọi chị đi! Sau này học hành có gì khó cứ hỏi chị, chị ấy là cao thủ đó!"

Hết tiệc, Tôn Nhị Trụ vẫn chưa hết phấn khích.

Đây là con gái hắn, là đứa trẻ đầu tiên trong thung lũng này đỗ đại học. Lại là trường top!

Hắn bảo phải thưởng, nhất định phải thưởng, gọi Tự Trân đến hỏi muốn gì cũng được.

Tự Trân quay sang nhìn tôi, tôi gật đầu.

"Có thể quyên tiền cho làng để các bạn nữ được đi học không? Chỉ dành cho con gái ạ." Cô bé ngập ngừng. "Hồi đi học, con thấy nhiều bạn nữ học không kém trai, nhưng đa số không có cơ hội."

Tôi bất ngờ khóc òa, khiến hai bố con cuống quýt dỗ dành.

Tôi lắc đầu.

Tôi chỉ chợt nhớ, Tôn Chiêu Đệ trong nguyên tác khi ki/ếm được tiền cũng lập ngay trường nữ trong làng, miễn phí cho nữ sinh, thu phí nam sinh.

Vì việc này, dân làng ch/ửi rủa cô ta rất lâu.

Theo quan niệm họ, con trai đi học để giữ danh gia tộc, con gái học làm gì, chi bằng ở nhà làm việc. Họ chất vấn sao không miễn phí cho nam sinh.

Nhưng dần dà, vẫn có người muốn chiếm lợi, đưa con gái đến học vài năm rồi về dạy lại cho con trai.

Từ từ, ngày càng nhiều nữ sinh được đi học, có người bắt đầu thoát khỏi thung lũng nghèo này.

Tôn Chiêu Đệ trong sách từng dầm mưa, nên muốn che ô cho người khác.

Tôn Tự Trân bây giờ có được cuộc đời riêng, vẫn không quên nỗi khổ của kẻ khác.

Tôi gật đầu, hàng năm lấy danh nghĩa Tự Trân tài trợ cho hai nữ sinh, lại bảo cô bé thường xuyên viết thư động viên những đứa trẻ được hỗ trợ.

Khi chọn trường, Tự Trân đăng ký vào một học viện quân sự.

Tôi bảo: "Con cứ chọn theo sở thích, đừng lo học phí, bố mẹ lo được."

Tự Trân nhìn tôi: "Con biết mà mẹ. Nhưng con thực sự thích trường quân sự. Không phải vì được hỗ trợ, mà vì đam mê. Con gái đâu kém trai? Con giỏi hơn đa số nam sinh, sao không thể tỏa sáng ở học viện quân sự?"

Tự Trân không đi theo kịch bản trở thành triệu phú, không phải bươn chải khởi nghiệp từ tay trắng.

Danh sách chương

4 chương
08/06/2025 05:57
0
08/06/2025 05:55
0
08/06/2025 05:53
0
08/06/2025 05:51
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu