Hắn coi tôi như một con rối, trang điểm theo ý thích. Trong trò chơi kinh t/ởm này, mẹ tôi và bố hắn đều là đồng lõa.
Tôi lục lại trí nhớ, mò mẫm dưới đáy tủ quần áo tìm ra chai nước ớt. Thứ này do kiếp trước tôi dùng tiền nhặt phế liệu m/ua, nhưng chưa từng dám dùng.
Tôi sợ Chu Thành Tân đến r/un r/ẩy. Sợ sự phản kháng sẽ đổi lấy những trận đò/n thừa sống thiếu ch*t. Bố ruột và người bố kế đầu tiên thường xuyên dùng dây da, đế giày, bất cứ thứ gì trong tay để đ/á/nh tôi. Chỉ nghĩ đến cơn đ/au quặn thắt ấy, toàn thân tôi đã bất giác run lên.
Chính nỗi sợ bị đ/á/nh đã trói buộc tôi. Mà thứ khiến kẻ bạo hành ngang ngược, lại chính là sự yếu đuối của chúng tôi. Nghĩ đến đó, tôi siết ch/ặt chai nước ớt trong tay.
09
12 giờ đêm, bố kế và mẹ đã ngủ say.
Cót két...
Âm thanh xích cửa phòng Chu Thành Tân vang lên như mài vào răng. Tim tôi thắt lại, như bị ai đ/ấm mạnh vào ng/ực.
Thứ âm thanh ám ảnh ấy là cơn á/c mộng tôi muốn thoát khỏi. Dù sau này vào đại học, chỉ cần nghe tiếng mở cửa là tôi đã gi/ật thót như chuột.
Chu Thành Tân rón rén bước vào phòng. Hắn tưởng mình rất khéo. Không biết rằng từ tích tắc đầu tiên, tôi đã tỉnh như sáo.
Đúng vậy, kiếp trước mỗi lần hắn lẻn vào, tôi đều thức tỉnh. Tôi oán mẹ, nhưng bản thân cũng không dám phản kháng. Sợ bà lại tái giá với gã đàn ông tồi tệ hơn.
Dù Thành Tân là kẻ bi/ến th/ái, nhưng ít nhất bố hắn không đ/á/nh người. Nên mỗi lần hắn lén nhìn tôi ngủ, tôi đều giả vờ như x/á/c ch*t. Nín thở, siết ch/ặt nắm đ/ấm. Dùng toàn lực kìm nén cơn run. Nh/ục nh/ã nuốt nước mắt, x/ấu hổ vì sự hèn nhát của mình.
10
Phù...
Hơi thở hắn đột nhiên gấp gáp. Hắn khom người bên giường, ánh mắt thèm khát dán ch/ặt vào tôi. Như mọi khi.
Tôi bật dậy, xịt nước ớt thẳng vào mắt hắn. Chu Thành Tân hét lên ngã ngửa. Tôi túm lấy ống thép dưới gối đ/ập túi bụi.
- Ch*t đi đồ khốn!
Đèn phòng khách bật sáng. Bố kế và mẹ hớt hải chạy tới. Bố kế gi/ật ống thép, t/át đ/á/nh bốp vào mặt tôi:
- Đồ tiểu s/úc si/nh! Dám đ/á/nh anh trai à!
Tôi thu hết h/ận ý vào đáy mắt, giả bộ hoảng hốt:
- Anh ấy? Sao lại là anh?
- Em... em tưởng tr/ộm vào nhà!
- Nhưng sao nửa đêm anh lại ở phòng em?
Lớp màn che cuối cùng bị gi/ật phăng. Bầu không khí ngột ngạt tràn ngập. Mặt bố kế biến sắc, x/ấu hổ đ/á nhẹ vào người Chu Thành Tân:
- Mày sang phòng em gái làm cái gì!
Bố kế là kẻ ích kỷ đạo đức giả. Dù nhà nghèo vẫn bắt mẹ nấu thịt kho mấy ngày một lần. Miếng thịt ngậy mỡ chỉ để hắn lau miệng rồi đi khoe khoang. Đồ đạc trong phòng tôi toàn loại rẻ tiền, nhưng thỉnh thoảng lại m/ua vài bộ quần áo mới - chỉ để hàng xóm khen "lão Chu đối xử với con ghẻ còn hơn con đẻ".
11
Chu Thành Tân dụi mắt đỏ ngầu, gân cổ nổi lên:
- Tối om thế này, đi vệ sinh xong nhầm phòng không được à!
Mẹ vội vàng ra mặt:
- Con bé ngủ mơ rồi! Thôi toàn ngộ nhận cả, đi ngủ đi.
Bố kế kéo Thành Tân định bỏ qua. Tôi lạnh lùng nhìn thẳng:
- Bố ơi, ổ khóa phòng con hỏng lâu rồi.
- Lỡ mai mốt anh lại "nhầm phòng", con tưởng tr/ộm đ/âm ch*t thì phiền lắm.
- Dù không ch*t, con hét to gọi hàng xóm với cảnh sát cũng rắc rối phải không?
Bố kế nheo mắt lần đầu chăm chú nhìn tôi. Hồi lâu, gật đầu:
- Biết rồi, mai đổi ổ khóa mới.
Chu Thành Tân mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng ch/ửi bới:
- Nghe nó nói gì kìa bố! Đâm ch*t tr/ộm với chả ch/áy, con nhóc chưa mọc đủ lông mà đòi dọa ai!
Khi họ đi hết, tôi tựa lưng vào tường mới phát hiện toàn thân run bần bật. Đôi chân mềm nhũn, tim đ/ập thình thịch như trống trận.
Chu Thành Tân sẽ không buông tha tôi. Nhưng cuối cùng... tôi đã có dũng khí phản khảnг!!!
12
- Đ** mẹ! Mày là ai?!
Chu Thành Tân mắt đỏ lòm bước vào phòng ăn, gi/ật thót. Nhận ra tôi, mặt hắn đen sầm:
- Giang Tuyết! Mày đi/ên rồi à!
- Ai cho mày c/ắt tóc kiểu này!
Tôi vuốt mái tóc ngắn, nhếch mép cười:
- Liên quan gì đến anh?
Chu Thành Tân sững sờ. Từ trước tới nay tôi chưa từng dám nói năng kiểu này. Trong mắt hắn, tôi vốn là con thỏ non rụt rè, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng. Bị trêu ghẹo cũng chỉ biết khóc lặng thinh.
Hồi đại học, mỗi khi xúc động tôi hay lên mạng đọc các bài viết. Có vô số cô gái cùng cảnh ngộ, nhiều người còn nhỏ tuổi hơn. Tôi nhận ra những kẻ bi/ến th/ái thường nhắm vào các cô gái hiền lành nhu mì. Những cô nàng cá tính mạnh mẽ lại ít khi trở thành mục tiêu. Chu Thành Tân mà tôi sợ hãi xưa nay, bản chất cũng chỉ là loại rắn không chân đó thôi.
Bình luận
Bình luận Facebook