Trên đường về nhà, Tạ Thừa đột nhiên lên tiếng khi nhìn ra cửa sổ: "Chân đ/au, em có thể không ở nội trú được không?"
Tôi thở dài. Chân cậu ấy bị thương thế này, ở ký túc xá sẽ bất tiện khi bôi th/uốc. Tốt nhất vẫn nên ở nhà để tôi chăm sóc.
"Ừ, dạo này tan học chị sẽ đón em."
Tôi bật loa trong xe. Tạ Thừa chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi dừng đèn đỏ, tôi liếc nhìn thì phát hiện bóng mình in trên kính ghế phụ.
"Còn đ/au không?"
Cậu ấy quay sang, yết hầu chuyển động khiến nốt ruồi nhỏ nổi bật: "Không đ/au."
Vì chấn thương của Tạ Thừa, dạo này ngày nào tôi cũng đón cậu ấy tan học.
Hôm nay tôi thấy vài nam sinh đi cùng Tạ Thừa, hình như đang hỏi chuyện cậu ấy.
Đứng gần nên tôi nghe rõ cả.
"Ba năm rồi mà cậu vẫn đ/ộc thân."
"Đúng vậy, nhiều bạn nữ thích cậu lắm. Tạ Thừa, rốt cuộc cậu thích kiểu người nào thế?"
Tôi hạ cửa kính vẫy tay. Tạ Thừa nói vài câu với nhóm bạn rồi khập khiễng bước đến.
Vừa ngồi xuống, tôi đã tò mò hỏi: "Em nói gì với họ thế?"
Tạ Thừa khoanh tay nghiêng đầu, mái tóc ngắn che lông mày, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng.
"Người lớn tuổi hơn em."
Tôi gật gù. Đúng là cậu ấy thích người lớn tuổi hơn, không thì đã không yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên.
Không hiểu sao nghe vậy, tôi chẳng muốn nói tiếp. Ngược lại, Tạ Thừa thay đổi thái độ thường ngày, chủ động hỏi:
"Nhạc to thế này, cách âm tốt không?"
Tôi buột miệng đáp: "Tất nhiên rồi. Xe này không những cách âm mà còn rộng rãi, ghế sau nằm hai người cũng không chật."
...
Khoan đã, lẽ nào chiếc xe này cũng sẽ trở thành đạo cụ cho trò mèo chuột của cậu ấy và nữ chính?
Tôi liếc cậu ấy: "Hỏi làm gì?"
Tạ Thừa đưa tay lên vuốt dái tai, ngón tay thon dài phủ lấp nửa khuôn mặt: "Không có gì."
Cậu nhóc này toàn thích giấu diếm.
06
Tạ Thừa cần làm bài tập nên tối tôi vào phòng xịt th/uốc và massage cho cậu ấy.
Bước vào phòng thấy Tạ Thừa đang nằm nghỉ trên giường. Áp lực năm cuối cấp cộng thêm chấn thương khiến tôi khá lo lắng.
Căn phòng với tông đen trắng đơn giản. Tôi khẽ ngồi xuống mép giường, vén ống quần đồng phục lên.
Mắt cá chân cậu ấy sưng đỏ tím, nhìn đã thấy đ/au.
Chỉ là trượt cầu thang sao lại nghiêm trọng thế...
Tôi xịt th/uốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp theo hướng dẫn của bác sĩ.
Người trên giường hé mắt, ánh mắt đen láy liếc qua rồi khẽ gọi: "Tạ Viên."
"Ừ?"
Tôi chăm chú massage mắt cá, không nhìn cậu ấy: "Ngủ đi."
Một lúc sau, Tạ Thừa đã ngủ say. Tôi đắp chăn rồi quan sát căn phòng.
Sau rèm đen là bệ cửa sổ rộng - nơi cậu ấy và nữ chính từng có những cảnh nóng trong truyện.
Như cảnh nữ chính nhìn ra cửa sổ, giọng yếu ớt: "Đừng như thế."
Còn khoảng trống dưới bàn làm việc màu đen đủ chỗ cho người trưởng thành.
Tôi nhíu mày. Đọc nhiều cảnh này quá, đầu óc tôi cũng bị ô nhiễm mất rồi.
Bàn học Tạ Thừa ngăn nắp. Tôi để ý tới cuốn sổ đen trên cùng.
Không tự chủ được, tay tôi chạm vào cuốn nhật ký bìa da đen mang phong cách lạnh lùng như chính chủ nhân.
"Tạ Viên, đừng xem."
Tôi gi/ật mình rút tay lại: "Chị đâu có xem."
Tạ Thừa chống tay ngồi dậy, giọng khàn khàn: "Chị ơi, em muốn ăn mỳ chị nấu."
07
Đám tang cha, tôi đưa Tạ Thừa về nhà. Đứa trẻ 14 tuổi im lặng khóa trái cửa phòng, gọi mãi không chịu ra.
Tối hôm đó, tôi nấu bát mỳ đặt trước cửa. Gần sáng, tôi ra uống nước thấy cậu ấy ngồi bệt ăn mỳ một cách vội vã.
Tôi giả vờ không thấy, lặng lẽ xuống lầu. Sáng hôm sau, Tạ Thừa đeo tạp dề rửa bát trong bếp, ngoái đầu lại chào lễ phép: "Chị buổi sáng tốt lành."
Nhớ chuyện cũ, tôi bật cười: "Được, chị đi nấu mỳ cho em."
Nước sôi sùng sục trong nồi. Tôi nhìn sợi mỳ nhảy múa dưới dòng nước, chợt nghĩ: Trong kịch bản định sẵn, chúng ta chẳng khác nào sợi mỳ trong nồi nước sôi này, mãi là cánh bèo trôi dạt trên dòng chảy số phận.
Đang mải suy tư, đôi tay rắn chắc vòng qua eo tôi.
Định đẩy ra thì nghe giọng nức nở phía sau: "Em nhớ bố."
Câu nói khiến tôi không nỡ cự tuyệt. Tạ Thừa áp mặt vào vai tôi, hơi thở nóng hổi bên tai: "Tạ Viên, đừng căng thẳng."
Tôi không căng thẳng, chỉ thấy hơi khó xử. Bỗng cậu ấy thở dài thì thầm: "Chị à, đáng ra chúng ta mới là người thân thiết nhất."
Nhịp tim Tạ Thừa đ/ập thình thịch sau lưng khiến tôi chới với.
...
08
Lần sau khi thay th/uốc, tôi chăm chú nhìn mắt cá chân cậu ấy. Thật kỳ lạ, ngày nào cũng chườm đ/á bôi th/uốc mà vết sưng chẳng giảm, ngược lại còn nặng hơn?
Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt nồng nhiệt của Tạ Thừa. Cậu ấy ho nhẹ quay mặt đi.
Tôi xoa đầu cậu: "Bao giờ em mới khỏi hẳn?"
Giọng Tạ Thừa đều đều: "Khỏi sớm để đi ở nội trú à?"
Tôi vỗ nhẹ lên tóc cậu: "Đâu phải, chị lo cho em thôi."
Nghe vậy, mắt cậu ấy chớp nhanh rồi trở lại bình thản: "Ừ."
Sau hôm đó, chân Tạ Thừa hồi phục nhanh chóng. Lần tới đón cậu ấy, tôi gặp chàng trai điển trai tên Thẩm Ngọc - cựu học sinh về thăm thầy.
Anh ta mặc áo da đen phong cách, nói chuyện dễ nghe khiến tôi không cảm thấy khó xử.
Bình luận
Bình luận Facebook