「Dì Tuyết Hoa, bố cháu cũng là người An Thị. Lúc cháu sinh ra, bố cháu vừa mất việc. Nghe mẹ cháu kể, khi đó nhà cháu nghèo đến mức không có gì ăn, bố cháu đã bám theo chuyến tàu chở hàng vào miền Nam ki/ếm tiền.」

「Cậu cháu cũng là người An Thị. Nghe nói hồi đó sinh viên học ngành máy tính ở An Thị đông lắm, nhưng ở lại An Thị thì không tìm được việc. Cậu cháu rõ ràng tốt nghiệp Đại học Công nghiệp An Thị, thế mà đến năm 40 tuổi mới mở được tiệm in, mỗi tháng chỉ ki/ếm được hai ba nghìn. Cậu bảo bạn học cùng khóa vào Nam làm thương mại điện tử giờ đều thành tổng giám đốc cả rồi.」

Tôi lặng lẽ nghe những dòng bình luận kể về An Thị sau này. Ban đầu, tôi đã định không bao giờ trở lại nơi này nữa.

Có lẽ trải qua nhiều thăng trầm, nghĩ về làng Tiểu Hà - nơi nuôi tôi khôn lớn, về An Thị - nơi tôi làm phục vụ suốt nửa đời người, lòng tôi chợt se lại.

Đến khi thấy một cô bé trong bình luận viết: 「Dì ơi, bố cháu sau khi mất việc đã lao đầu vào tàu hỏa. Cháu lớn lên trong trại mồ côi, chưa từng được đến trường. Nhưng mỗi khi các chị trên livestream dạy học cho dì, cháu đều lén học theo. Giờ cháu đã tự thi đỗ bằng đại học tại chức rồi.」

「Ở đây thật tuyệt, cháu muốn ở bên dì cả đời.」

Cả đoạn chat chợt im bặt. Chỉ còn dòng chữ này lơ lửng trước mắt tôi.

Chúng tôi đều hiểu, những dòng bình luận kia không thể đồng hành cùng tôi mãi mãi. Kỳ vọng của cô bé này tựa hạt tuyết đầu xuân, chợt đến rồi vội tan.

Thế là tôi lên chuyến tàu về An Thị. Không biết ai là cha của cô bé ấy, bởi hệ thống hạn chế, mọi người không thể tiết lộ thông tin cá nhân.

Nếu tôi có thể vực dậy An Thị đang suy tàn, thì cô bé kia sẽ không thành trẻ mồ côi nữa.

Mang theo toàn bộ số vốn dành dụm ở Thâm Hải, tôi quyết tâm làm nên chuyện lớn tại An Thị.

Nhà máy An Thị giờ đã lộ dấu hiệu lao dốc. Tôi trực tiếp liên hệ chính quyền địa phương, muốn m/ua lại mấy xí nghiệp dệt may quốc doanh.

Sau khi bàn bạc với mọi người trong livestream, chúng tôi quyết định xây dựng căn cứ sản xuất của Tuyết Hoa Phi Phi ngay tại An Thị.

Dù chi phí vận chuyển tăng, nhưng An Thị có các nhà máy cơ khí mạnh về chế tạo máy móc, đôi bên cùng có lợi.

Dưới sự hỗ trợ của chính quyền, xí nghiệp may Tuyết Hoa Phi Phi mọc lên như nấm sau mưa khắp An Thị.

Kế hoạch của chúng tôi không dừng lại ở đó. Chúng tôi thu thập tất cả câu chuyện về thập niên 80-90 từ các cô gái An Thị trong bình luận.

Quyết định phát triển ngành thương mại điện tử tại đây. Giờ Đại học Công nghiệp An Thị có vô số sinh viên công nghệ thông tin sắp tốt nghiệp, tạo môi trường lý tưởng cho thương mại điện tử phát triển.

Vấn đề duy nhất là vận chuyển.

Nhưng chính quyền đã giải quyết ổn thỏa. Những đoàn tàu năm xưa đầu chở thép chất lượng cao, cuối chở lương thực trĩu bông.

Trước khi An Thị suy tàn và những chuyến tàu ngừng chạy, Tuyết Hoa Phi Phi đã kịp thời tiếp quản sứ mệnh này.

Năm 1995, An Thị chuyển mình từ thành phố công nghiệp nặng sang công nghiệp nhẹ. Tuyết Hoa Phi Phi mang phồn hoa của Thâm Hải về nơi đây.

Trong tòa nhà sang trọng nhất An Thị, mọi cửa hàng quần áo đều nhập hàng từ xí nghiệp Tuyết Hoa Phi Phi.

Tôi từ Dư tổng ở Thâm Hải trở thành Dư tổng của An Thị.

12

Gặp lại Du Thục Cầm và Tạ Ngọc Hổ sau mười lăm năm xa cách.

Nhà đầu tư từ Thâm Hải đổ về An Thị. Sự phát triển của Tuyết Hoa Phi Phi thu hút nhiều công ty phương Nam muốn lặp lại thành công của chúng tôi.

Vị khách lần này là Trần tổng chuyên buôn da thú.

Da thú cũng thuộc ngành thời trang. Hiện An Thị có nhiều nhà máy đang chờ chuyển đổi. Tôi muốn giới thiệu Trần tổng với chính quyền nên tổ chức tiệc chiêu đãi.

Du Thục Cầm và Tạ Ngọc Hổ tham dự với tư cách doanh nghiệp tư nhân.

Tôi mặc chiếc sườn xám do các cô gái trong livestream thiết kế, đứng cạnh Trần tổng. Du Thục Cầm mặc đồ may đo của Tuyết Hoa Phi Phi, khép nép dưới cánh tay Tạ Ngọc Hổ, ánh mắt ngờ vực nhìn tôi.

Cô ta dò hỏi: "Dư Tuyết Hoa?"

Nhìn gương mặt đã in hằn dấu vết thời gian của cô ta, đôi mắt mệt mỏi vì những lo toan tầm thường, bộ đồ may đo trên người rõ ràng không vừa vặn - là đồ secondhand m/ua lại.

Kiếp trước tôi canh cánh nỗi lòng, vật lộn với quá khứ cả đời. Giờ cuối cùng cũng buông được.

Chưa kịp đáp lời, Trần tổng đã nhíu mày nhìn hai người: "Đây là Dư tổng, người An Thị mà không biết Dư tổng sao?"

Chưa kịp lấy lòng đã bị Trần tổng để ý, Du Thục Cầm và Tạ Ngọc Hổ tái mặt. Tạ Ngọc Hổ vẫn như xưa, giỏi đóng vai người vô hình.

Trước kia ở nhà, hắn để mẹ già tranh đoạt lợi ích rồi ngồi hưởng thành quả. Giờ vẫn chứng nào tật ấy, hắn nâng ly nịnh nọt: "Đàn bà con gái không biết gì."

Du Thục Cầm mặt mày ngượng ngùng nhưng không dám cãi lời Tạ Ngọc Hổ. Giờ cô ta đã là bà già nửa đời người, Tạ Ngọc Hổ ngoại tình với sinh viên nữ, cô ta sợ mất danh phận Phu nhân vào tay gái trẻ.

Tôi thở dài. Hóa ra cuộc đời cô ta không hạnh phúc như tôi tưởng.

Livestream ngập tràn bình luận: "Khóc rồi đây này! Tưởng phim khởi nghiệp ai ngờ lại là phim đấu trả th/ù!"

"Dì Tuyết ơi, cháu đã nói rồi mà! Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình! Tạ Ngọc Hổ làm sếp lớn thế nào? Em họ dì vẫn phải nịnh hắn!"

"Làm sếp của chính mình sướng nhất!"

Tôi điềm nhiên không đáp lời Tạ Ngọc Hổ.

Trần tổng thấy vậy cũng không thèm để ý hắn. Không ngờ Tạ Ngọc Hổ vẫn không buông tha, cố gắng trò chuyện: "Tuyết Hoa à, sau khi ly hôn, em sống thế nào?"

Danh sách chương

4 chương
14/06/2025 15:48
0
14/06/2025 15:46
0
14/06/2025 15:44
0
14/06/2025 15:41
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu