Lý trí bảo tôi quay về phòng ngủ, nhưng d/ục v/ọng thì không ngừng cổ vũ bên tai: "Xem đi! Chỉ một lần thôi!"
Người có thể khắc chế được ham muốn ắt là thánh nhân, còn tôi chỉ là cô gái thích tr/ộm nhìn các anh chàng cơ bắp mà thôi.
Cầu trời phật c/ứu rỗi linh h/ồn dơ bẩn của tôi.
Giả vờ sám hối xong, tôi vội cầm ống nhòm hướng về phía đối diện.
Kết quả chẳng thấy gì, có vẻ Quý Trì không có nhà. Liếc đồng hồ - đúng giờ anh ấy phải ở phòng tập boxing.
Thất vọng đặt ống nhòm xuống, tôi chui vào chăn ngủ vùi.
Tỉnh dậy trời đã tối mịt. Mở tủ lạnh thấy nguyên liệu cạn kiệt, tôi thay đồ đi chợ.
Vừa về đến cửa đã thấy Quý Trì ngồi xổm trước thềm, bên cạnh là chiếc vali.
Ánh mắt tôi lướt qua vali rồi dừng lại ở anh. Ngước lên nhìn tôi, đôi mắt anh ươn ướt tựa chú chó bị đuổi khỏi nhà.
Tim tôi chợt đ/ập lo/ạn nhịp. Cố giữ điềm tĩnh, tôi hỏi: "Anh đi công tác?"
Giọng anh khàn đặc: "Tôi hết tiền đóng thuê, bị đuổi rồi."
Nín cười đến mức méo miệng, tôi giả vờ lo lắng: "Thế anh có chỗ nào đi không?"
Anh ngập ngừng: "Em... có thể cho tôi ở nhờ được không?"
Tôi vờ do dự. Hàng mi Quý Trì rung rung, khuôn mặt buồn thiu như sắp khóc vì bị từ chối.
Anh thì thào: "Tôi sửa đồ giỏi lắm, dọn dẹp cũng siêu nữa."
12
Tôi dẫn Quý Trì vào phòng khách, đưa khăn mới. Bầu không khí ngột ngạt nhưng vẫn thở được.
Chúc nhau ngủ ngon xong, anh vào phòng phụ. *Tạch* - tiếng khóa cửa vang lên.
"..."
Anh đang phòngngừa tôi sao?
Lúc ở phòng nghỉ chính anh là người hôn tôi trước!
Tôi mới là người nên khóa cửa chứ!
Sáng hôm sau, vừa nhấp cà phê tôi đã máy mò đi đến cửa sổ. Định với lấy ống nhòm thì chợt nhớ Quý Trì đang ở cùng nhà.
Cánh cửa phòng phụ mở ra. Vội vã ném ống nhòm xuống sofa, tôi quay sang anh.
Nhớ lại tiếng khóa đêm qua, tôi thẳng thừng: "Sao đêm qua anh khóa cửa?"
Quý Trì dụi mắt ngái ngủ, nghiêng đầu nhìn tôi giọng lè nhè: "Sợ bị em cưỡng ép."
Tôi gượng cười: "Tôi mà cưỡng ép anh? Anh tưởng mình cuốn hút lắm hả?"
Anh nhướn mày, liếc về phía sofa - nơi chiếc ống nhòm tôi dùng để "ngắm tr/ộm" vẫn nằm đó.
Nụ cười đóng băng trên môi. Quý Trì cười khẩy: "Tôi có cuốn hút không, chiếc ống nhòm kia hẳn biết rõ."
Tôi liều mạng: "Mùa hè này, tôi hy vọng bắp chân mình có duyên với vai anh."
Quý Trì đờ người, tai đỏ ửng lên.
Thầm cười khẩy: Đấu khẩu với chị, em còn non lắm trai trẻ ạ.
13
(Góc nhìn Quý Trì)
Tay siết ch/ặt tách cà phê đến mức gần vỡ, Quý Trì tức gi/ận đến nghẹt thở.
Có kẻ đang nhòm ngó "tiểu thư tr/ộm vặt" của anh.
Cô nàng đã "theo dõi" anh suốt hai tháng trời, ngày nào cũng như ngày nào, thậm chí còn hôn nhau trong phòng nghỉ.
Vậy mà giờ đây, cô chỉ cần nghe vài câu đùa ngớ ngẩn đã cười tươi như hoa.
Ánh mắt họ giao nhau rồi cùng cười, như thể có điều gì đồng điệu.
"Tiểu thư tr/ộm vặt" cả ngày chẳng bước chân ra khỏi nhà, làm sao có thể hiểu ý gã công tử phô trương kia?
Mặt lạnh như tiền, Quý Trì rút điếu th/uốc định châm lửa. Liếc thấy biển cấm hút th/uốc, anh bẻ g/ãy điếu th/uốc ném vào thùng rác.
Môi son đỏ thắm của Lý Ân Ân mấp máy không ngừng với gã đàn ông kia, tỏ ra cực kỳ hứng thú với đề tài được đưa ra.
Quý Trì nghiến răng. Anh chỉ muốn hôn cho đôi môi lảm nhảm kia phải im bặt, để cô không thể nói thêm lời nào với kẻ khác.
Gặp anh thì chỉ dám cúi mặt đỏ mặt tr/ộm nhìn, thêm một câu cũng không dám thốt.
Vậy mà với kẻ khác lại có thể đàm tiếu vui vẻ, câu nọ xọ câu kia.
Gh/en t/uông xông lên n/ão, toàn thân mỗi tế bào đều gào thét: Hãy dạy cho tên xâm phạm "tiểu thư tr/ộm vặt" một bài học, rồi khóa cô lại để cô chỉ có thể nhìn mình anh.
Nhưng anh kìm nén được. "Tiểu thư" nhát gan lắm, không thể làm cô sợ.
Khi đuổi theo, cô lại bảo đã nhìn chán rồi, cũng chẳng muốn phá đồ đạc chỉ để gặp anh nữa.
Tốt lắm. Đã không muốn dùng ống nhòm nữa, vậy anh sẽ để cô được nhìn anh ở cự ly gần mỗi ngày.
Thế là anh giả vờ bị đuổi khỏi nhà vì không đóng tiền thuê, đến tìm "tiểu thư tr/ộm vặt".
Dù thực tế anh giàu có hơn vẻ ngoài rất nhiều, nhưng cô nàng luôn mặc định anh nghèo rớt mồng tơi.
May thay, "tiểu thư" hiền lành dễ thương, rất dải chiều người yếu thế.
Quả nhiên, anh thuận lợi dọn vào nhà cô.
Cửa đóng lại, cô muốn chạy cũng không thoát.
14
Quý Trì quả thực giỏi việc nhà. Sau bữa sáng, anh như chong chóng xoay vần dọn dẹp.
Tôi có cảm giác như mình vừa cưới được vợ hiền.
Dọn dẹp xong, anh hỏi: "Em có kiêng kỵ món gì không?"
Tôi lắc đầu: "Ăn gì cũng được."
Ánh mắt Quý Trì lóe lên ý đồ khó hiểu: "Không kén ăn, tốt lắm."
Tôi ngồi xem tivi, anh đeo tạp dề vào bếp bận rộn.
Nhìn bóng lưng anh, tôi chợt hiểu vì sao đàn ông ngàn đời nay say mê việc cưới vợ đến thế.
Bình luận
Bình luận Facebook