“Có với thiếu gia của cậu rằng cậu thiếu nhân nhà mình không?”
Nếu thêm chữ, đống phú quý ngập phải phần bát!
13
Tiêu Đạc như ch*t, mười tay bẻ g/ãy chiếc một, n/át.
“Mày vẽ tranh phải không? Xem sau mày còn vẽ không!”
Tiếng thét đ/au của Đạc vang vọng khắp cánh đồng Tôi đủ lúc mình xuất hiện.
“Tri đừng nữa, bây giờ!”
Tiêu Đạc trừng mắt đầy nhìn tôi: “Tống Lan Mày…”
Tôi bỗng quỳ sụp xuống trước Hoài.
“Tri anh đừng chị và Đạc nữa, tất đều lỗi của em!”
“Em lỗi, chính em tiền cho Đạc để chị chạy trốn.”
“Em nỡ nhìn chị sống cùng mình yêu, đ/au đời…”
Tiêu Đạc vừa định vạch trần bất tự thú, khiến sờ gì.
Thẩm nhìn chằm chằm, gi/ận mà gằn.
“Ha ha ha…”
Hắn tay che mặt, nụ đ/au hơn khóc.
“Tốt Lan Tinh, ngay em phản bội ta!”
Tôi đầy áy náy nhìn hắn:
“Tri chị sự yêu anh, ép buộc ở bên nhau hạnh phúc đâu.”
“Anh hủy đôi tay Đạc cho họ đi không?”
Ngón tay Đạc n/át, Nguyệt ở cùng đừng mơ nhân họa sĩ tiếng nữa!~
Thẩm đương nghe c/ầu x/in của tôi: “Nếu cứ ép buộc sao?”
Hắn quay lùng “Tống Lan Tinh, Ta nhìn thấy em nữa!”
Rồi lôi Nguyệt ngất xỉu bỏ lại Đạc, dẫn rời đi.
Tôi chạy đỡ Đạc dậy.
“Thầy Tiêu, thầy sao không?”
“Để em thầy bệ/nh viện!”
Ánh mắt Đạc phức nhìn tôi, chất chứa đầy hoang mang.
Hắn như biệt lòng tạo.
Tất lòng những vào mà còn chuyên gia giỏi nhất điều trị.
Chỉ là… trả phí giúp mà thôi.
Cha lên, nhìn đôi tay tàn phế và hóa đơn phí, nghẹn lời.
Bố rên rỉ: sao dại dột thế! Thiếu nhân họ thế nào mà đụng vào!”
Mẹ thút thít: “Bác sĩ tay lành cọ vẽ theo ruộng đi!”
Anh trai tức gi/ận t/át cho cái: “Đã bảo đừng mơ nghệ thuật cứ nghe! Nhà vì nuôi mày, anh gần mươi chưa cưới vợ!”
“Bố Viện phí của nó mấy chục đấy! Nếu hai cứ chiều nó, đừng trách bất hiếu!”
Đôi vợ chồng nông dân chất phác nhìn nhau đắng c/ứu phía tôi.
Còn tôi? Tất cuốn gói nhà!
“Thầy Tiêu, em lỗi… giúp hai chạy trốn ca phát hiện rồi.”
“Nếu em tiếp giúp thầy, cho gia đâu.”
“Bố em già chịu cực nữa… sự lỗi!”
“Mười em thầy coi như cần trả lại!”
Nói che chạy khỏi bệ/nh.
Sau lưng văng tiếng anh trai Đạc:
“Cái gì? còn mười triệu? Mau ra đây! Nhà sắp đói rồi…”
14
Việc Nguyệt bỏ trốn ngày cưới lần trở thành trò khắp Vân Thành.
Tống gia thành trò hề, chị bắt can thiệp.
Dù sao hai ký hôn hợp pháp, gia đình nhà chồng, bên ngoại khó lòng xen vào.
Còn tôi, cớ bạn bè chê vì scandal của chị gái, cho đi du học.
Tiền khi giam cầm, sinh viên năm hai.
Lúc đó giỏi.
Vì ngây thơ nghĩ rằng nghiệp xong gánh khỏi hắn.
Nhưng rồi để đi tiếp, mọi trò nh/ục nh/ã để năn nỉ hắn.
Hắn dường như thú khi thấy đe dọa, phản kháng, cam chịu.
Nhớ lại ngày trước, phục vụ đêm lễ nghiệp.
Tại đó, chủ tịch sinh viên khiêu vũ. Khi buổi lễ thúc, đón đúng lúc chứng kiến anh ấy tỏ tình với tôi.
Hắn lôi nhà, tr/a t/ấn còn đe dọa gi*t thích.
Phẫn nộ, định đồng vu tận, lấy d/ao hắn.
Hoảng lo/ạn, chạy gia.
Tưởng ch*t, sợ liên mẹ, định ra đầu thú.
Không nhát d/ao lệch mục tiêu, tim. sống sót đ/au đớn.
Dù thân thể đẫm m/áu, gia bắt tôi.
Tôi sợ hãi ra ngoài.
Thế rồi ấy đổ khắp sân, châm đ/ốt gia.
“Tống Lan tưởng trốn sao?”
“Mau ra đây! bắt ta!”
“Mày chọc gi/ận ra sao rồi đấy!”
Hắn lúc đó ngất xỉu vì thể ra.
Cả gia ch/áy biển lửa.
Sau đó, bắt vì tội gi*t nhà.
Gia đình họ dùng tiền m/ua chuộc, chẩn th/ần nên phải ngồi tù.
Khi tin Nguyệt sinh truyền hắn, dùng d/ao c/ắt tay t/ự s*t th/ần, thúc á/c.
Cái như vậy quá nhẹ nhàng cho hắn!
Thẩm Hoài, cuộc chơi vừa bắt đầu thôi!
15
Tống gia trai, hai gái. Nguyệt hư hỏng, đương đặt cược vào tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook