mẹ chồng goá

Chương 5

19/07/2025 02:31

Tôi nhanh mắt phát hiện chỗ ở của bồ nhí và Giang Vân Trạch là ở Ngọc Hoa Uyển, khu dân giàu với giá bất động sản đắt đỏ.

"Hắn lấy tiền đâu mà m/ua nhà ở đây?"

Tôi hỏi người đàn ông đối diện.

Khuôn mặt hắn giấu sau khẩu trang, giọng nói nghẹt ngào, "Thuê thôi. Ngoài ra, tôi còn phát hiện thêm một điều."

Tôi ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

Hắn đưa thêm cho tôi vài tấm ảnh, là hình Giang Vân Trạch bước ra từ cửa hàng xổ số chuyên dụng, có nhiều tấm, xem ra hắn m/ua rất nhiều lần. Còn có cả ảnh hắn ra vào sò/ng b/ạc ngầm, chiếc áo khoác đen dính đầy tàn th/uốc.

Đây gọi là khởi nghiệp của Giang Vân Trạch?

Nuôi bồ nhí, m/ua xổ số và c/ờ b/ạc?

Giang Vân Trạch vẫn nguyên nét mặt, nhưng tôi không nhận ra hắn nữa. Hồi đó hắn đứng top đầu ngành, ngày nghỉ cũng cắm đầu trong thư viện. Rất nhiều người theo đuổi tôi, không thiếu con nhà giàu. Nhưng tôi chọn Giang Vân Trạch, chính vì phẩm chất nơi hắn khiến tôi tin tương lai hắn sẽ rất rạng rỡ.

Sự thực chứng minh, đừng bao giờ yêu theo kiểu "giải c/ứu đói nghèo".

Đây đích thị là canh bạc thua chắc.

11

Bụng mẹ chồng ngày càng to, đi lại đã phải chống lưng ưỡn bụng.

Thế là bà ta ngày ngày chỉ nằm với ngồi, tuyệt đối không đứng dậy bước đi. Cơm do người giúp việc đút tận miệng, nhu cầu sinh lý cũng giải quyết trên giường.

Bà ta cứ thế ngày một b/éo lên, cân nặng tăng vọt, vượt quá phạm vi khuyến nghị của bác sĩ.

Tôi khuyên bà đi lại nhiều, ăn ít đồ gây b/éo.

Nhưng bà hạnh phúc xoa bụng, cho rằng bụng bầu to như vậy nhất định sẽ sinh quý tử.

Không biết có phải người giúp việc báo cáo chuyện này với Vương di không.

Một hôm, bà ấy mạnh mẽ đến nhà tôi đưa mẹ chồng vào viện, đồng thời thuê nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp lên kế hoạch ăn uống và vận động khoa học cho bà.

Mẹ chồng phản đối, nhưng vô ích.

Từ khi bà vào viện, Giang Vân Trạch càng ít về nhà, cũng chưa một lần đến thăm viện.

Tôi ước chừng thời gian đã tới, liền lái xe đến viện xem tình hình mẹ chồng.

Không ngờ vừa bước vào cửa phòng bệ/nh, bà đã ôm bụng rên rỉ "ối trời ối đất".

Một loạt nhân viên chăm sóc xung quanh vội vã làm việc, đưa bà đi kiểm tra sơ c/ứu.

Sự việc có vẻ khá nghiêm trọng.

Bởi bà được đẩy vào phòng cấp c/ứu, đèn đỏ nhấp nháy trước cửa. Dù trong lòng tôi oán h/ận bà, cũng không mong bà thật sự gặp chuyện, trong bụng bà còn một sinh linh vô tội.

Sốt ruột chờ hai tiếng đồng hồ, tôi gọi cho Giang Vân Trạch hơn chục cuộc.

Đến lần thứ mười sáu thì hắn bắt máy, lạnh nhạt nói hắn đang rất bận.

Tôi cũng lạnh lùng báo tin mẹ hắn gặp chuyện, đang cấp c/ứu.

"Con bé mất rồi?" Hắn hỏi.

Tôi nói vẫn đang cấp c/ứu, tình hình chưa rõ.

Nghe vậy, hắn chỉ nói một câu, "Con bé không sảy là được." Rồi dứt khoát cúp máy. Chỉ hai mươi triệu thôi mà có thể khiến một người thay đổi lớn thế sao?

Hay vốn dĩ hắn đã như vậy rồi?

12

Cửa phòng cấp c/ứu cuối cùng cũng mở, tôi vội vàng bước tới.

Bác sĩ thông báo với tôi tạm thời bình an.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn mẹ chồng được đẩy ra, bụng to nhô cao như ngọn đồi, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bà trừng mắt nhìn tôi, "Chính là mày, đồ xui xẻo, xông phạm con tao. Nếu tao ch*t, làm m/a cũng không tha cho mày, cút đi, tao không muốn thấy mày nữa, xung sát con trai tao thì sao!"

Bà nằm phòng cấp c/ứu hai tiếng, con trai bà không thèm đến thăm một lần, chỉ quan tâm đứa trẻ còn hay mất. Chính tôi ở bên chăm bà suốt thời gian dài, vậy mà bị chỉ tay vào mặt m/ắng như vậy.

Tôi cười lạnh nói được thôi, tôi sẽ không bước vào đây thêm bước nào nữa.

Rồi quay lưng lê bước mệt mỏi rời đi, sau lưng vẳng tiếng bà nhổ nước bọt.

Tưởng tôi muốn ở bên bà lắm sao?

Tôi như trở về cuộc sống tự do trước khi kết hôn.

Mỗi ngày đi làm tinh thần rất tốt, hiệu suất cực cao, tiền thưởng tăng gấp đôi. Tan làm đi chơi với bạn gái làm tóc làm móng, dạo phố ăn ngon.

Không còn chuyện gia đình lặt vặt, người tôi nhẹ bẫng.

Bạn thân ngạc nhiên nhìn tôi, "Tiểu Tầm, cậu hồi xuân rồi, giống hệt trạng thái tuổi đôi mươi của cậu."

Bạn thân theo chủ nghĩa không kết hôn, trước đây tôi chẳng thấy sao, giờ mới cảm nhận — thật tuyệt!

Tôi còn có nhiều thời gian hơn để thăm bố mẹ, lâu lắm rồi mới lại xuống bếp nấu ăn cho hai người.

Trên bàn ăn, hơi nước từ tô canh bốc lên nghi ngút, làm mắt mẹ đỏ hoe, tôi mới để ý những vết chân chim đuôi mắt bà sâu thế nào.

Bố cũng vậy thôi?

Nửa tháng nhuộm đen tóc một lần vẫn không che được màu bạc trắng chân tóc.

Sau bữa ăn, tôi cuộn mình trên ghế sofa, âm thầm suy ngẫm từ sau khi kết hôn, luôn cảm thấy không có thời gian, đã lơ là bố mẹ rất lâu rồi.

Họ nói: "Dù con đi bao lâu, trở về vẫn là ngôi nhà ấm áp này."

Không phải đâu, tôi nhìn họ ngày càng già đi, rồi sẽ có ngày họ rời xa tôi, chúng tôi đang dần cách xa nhau.

Tôi gối đầu lên đùi họ như hồi nhỏ, "Bố mẹ, những ngày sau này con sẽ luôn ở bên bố mẹ."

Họ trách móc, "Con còn trẻ, phải phấn đấu ngoài kia, rồi cũng sẽ lập gia đình riêng. Bố mẹ rồi sẽ già đi, chỉ mong nhìn con sống ngày càng tốt hơn."

Không biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã lăn dài.

13

Một tối nọ, đang xem phim truyền hình giờ vàng với bố mẹ, tôi bỗng nhận được điện thoại.

Là mẹ chồng.

Bà khóc lóc, "Tiểu Tầm, con đến viện với mẹ được không, mẹ cần con."

Những ngày này đẹp như giấc mơ, tôi suýt quên mớ hỗn độn bên ngoài.

"Nhưng mà, mẹ không bảo không muốn nhìn thấy con một lần nào nữa, rằng con là đồ xui xẻo sẽ xung phạm mẹ sao?"

"Mẹ nói lúc nóng gi/ận thôi, con đừng chấp với mẹ, con đến ngay đi! Coi như mẹ c/ầu x/in con được không? Con dâu của mẹ mà…"

Nghe bà không ngừng nài nỉ trong điện thoại, tay tôi vội vã mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, thông báo tình hình với bố mẹ rồi lái xe đến bệ/nh viện.

Đến viện, tôi thấy khá náo nhiệt.

Vương di dẫn một nhóm người đối chất với mẹ chồng, không khí hai bên căng như dây đàn.

Bụng mẹ chồng đã xẹp, trong giỏ trẻ sơ sinh, một em bé đang ngủ ngon lành.

Danh sách chương

4 chương
04/06/2025 22:22
0
19/07/2025 02:31
0
19/07/2025 02:27
0
19/07/2025 02:23
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu