Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Từ rất sớm, anh đã nhận ra mình thích Vương Thi Nhã, lòng chiếm hữu cũng ngày càng lớn dần. Mặc dù không muốn yêu sớm, nhưng anh thực sự nghĩ rằng việc hai người x/á/c định tình cảm với nhau cũng không có gì to t/át.
Vì vậy, trong những lần tiếp xúc hạn chế với Vương Thi Nhã, anh cũng làm một số hành động mơ hồ để thăm dò cô.
Chẳng hạn như khi giảng bài giả vờ vô tình chạm vào tay cô, khi cô ho thì anh sờ trán cô, anh còn nhìn cô với ánh mắt đầy tình cảm, chính là kiểu ánh mắt đó, ai hiểu thì hiểu.
Chưa kể đến những món quà đầy ý nghĩa mà anh m/ua cho cô, dù hữu dụng hay không.
Anh đã tặng cốc, tượng trưng cho cả đời, tặng đồng hồ, đại diện cho trái tim anh, tặng vòng tay, lược, trâm cài tóc, cửu liên hoàn, dây chuyền...
Đôi khi anh cũng nói những lời mơ hồ, như "Anh luôn đợi em lớn lên", "Ở bên ngoài anh luôn nhớ em", "Anh mơ thấy em" và những câu tương tự.
09
Vương Thi Nhã giống như một vật cách điện vậy.
Mỗi lần, cô đều rất hào phóng dập tắt mọi sự mơ hồ ngay từ trong trứng nước.
Anh sờ trán cô, cô không hề ngại ngùng hay đỏ mặt, mà nhìn anh một cách nghiêm túc, "Tay không chính x/á/c đâu, em phải dùng nhiệt kế."
Sau đó cô nghiêm túc dùng nhiệt kế đo nhiệt độ.
Anh chống cằm, nhìn cô đầy tình cảm, cô liền chớp mắt, nói với anh: "Anh Lâm Nhiên, em muốn đi ị."
Anh nói mơ thấy cô, cô liền cười ha hả, hỏi có phải là á/c mộng không, rồi làm bộ mặt dữ tợn.
Những món quà cô nhận, cô cũng chẳng bao giờ dùng, đều cất giữ cẩn thận.
Trước đây anh luôn nghĩ cô có tính cách trẻ con, chưa lớn, nên không hiểu.
Giờ đây khi nhìn cô trên sân vận động, anh đột nhiên hiểu ra.
Cô hiểu chứ, với kinh nghiệm của cô, lẽ nào cô không nhận ra anh thích cô?
Chỉ là cô không thể từ chối anh giống như cách cô từ chối cậu con trai trong lớp học?
Anh tặng cô quà Giáng sinh, là một chiếc dây chuyền, cô ngại ngùng nhận, nói sau này tặng đồ rẻ tiền thôi, cô thích đồ rẻ tiền.
Anh muốn dẫn cô ra ngoài ăn, cô nói bài tập chưa làm xong.
Sau đó hai người đến căng-tin nhỏ của trường gọi món ăn.
10
Trên đường về, Lâm Nhiên luôn suy nghĩ nên làm thế nào.
Anh biết mẹ anh hy vọng anh tìm một cô gái gia thế tốt để kết hôn, nên không thích Vương Thi Nhã.
Anh nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trở về, rồi tự mình khởi nghiệp, đợi khi anh thành danh, bố mẹ anh cũng không can thiệp được vào quyết định của anh.
Còn phía Vương Thi Nhã, đợi anh trở về rồi từ từ theo đuổi, dù sao bây giờ họ vẫn ở hai nước khác nhau.
Không ngờ rằng, mọi thứ đều thuận lợi như dự tính.
Ngoại trừ chỗ Vương Thi Nhã.
Anh luôn bận rộn với công việc công ty.
Và mỗi lần anh dành thời gian quan tâm Vương Thi Nhã, rủ cô đi ăn, cô đều nói mình bận, mỗi lý do đều nói ra khiến người ta không thể bác bỏ, thậm chí có cả lý do như đi cùng bạn cùng phòng ph/á th/ai.
Sau đó rất nhanh, anh đã thấy cô công khai mối qu/an h/ệ.
Thật là nhanh chóng.
Anh nhìn cặp trai gái nở nụ cười rạng rỡ trong điện thoại, đôi mắt đen sẫm màu hơn, đầu ngón tay trắng bệch.
11
Anh cảm thấy một cơn gi/ận dữ chưa từng có.
Cô ta dám thích người khác?
Còn ở cùng người khác?
Coi anh là gì?
Kẻ ngốc nghếch sao?
Từ chối anh, rồi đi tìm một tay chơi?
Bề ngoài anh bình tĩnh, nhưng trong lòng sóng gió cuồn cuộn.
Vương Thi Nhã.
Anh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, thích chơi anh à, vậy thì anh sẽ cùng cô chơi cho vui.
Anh suy nghĩ rất lâu.
Sau đó m/ua dây thừng, xích sắt, đủ thức ăn.
Anh định nh/ốt cô lại.
Không biết điều như vậy.
Không nghe lời như vậy.
M/ù quá/ng như vậy.
Đáng bị nh/ốt lại.
Anh biết cô sẽ không đi ra ngoài với anh, thấy anh là tránh như tránh m/a.
Anh chọn thời điểm cô về nhà ăn cơm, tâm trạng khá vui vẻ trở về.
12
Chính là loại vui sướng khi anh cuối cùng có thể phá vỡ lớp màn mỏng manh này, rồi muốn làm gì thì làm.
Cô nghĩ gì về anh có quan trọng gì?
Hình tượng trước đây của anh chưa đủ tốt sao?
Đồ vo/ng ân bội nghĩa này, rốt cuộc vẫn ra ngoài tìm mấy gã rác rưởi yêu đương?
Tất cả đều do cô tự tay phá hủy bầu không khí hòa hợp giữa họ.
Vì vậy anh cười càng thêm dịu dàng hòa nhã.
Vương Thi Nhã thấy anh, mắt sáng lên, sau đó vui vẻ chào anh.
Nhìn đi, đã yêu đương rồi, còn quyến rũ anh.
Trong lòng anh kh/inh bỉ nghĩ, sau đó lại tỏ ra tốt bụng như một người anh lớn, nói chuyện với cô.
Anh bình tĩnh thêm th/uốc an thần vào sữa.
Một lúc sau lại hơi hối h/ận.
Biết trước vẫn đến bước này.
Đáng lẽ nên sớm cho cô uống th/uốc.
Trong lòng anh đi/ên cuồ/ng tưởng tượng, nếu ngày xưa khi kèm cô học, đã quyết tâm cho cô uống th/uốc thì tốt biết mấy.
Nếu khi cô mới đến, anh đã đặt ra quy củ, bảo cô cả đời này chỉ được có anh thôi.
Lúc đó cô dễ uốn nắn nhất.
Anh hối h/ận vì sự do dự của mình.
Sau đó lại vui vẻ nhìn cô trò chuyện với bạn trai.
Thì ra họ gọi nhau là bảo bảo.
Anh thấy cách gọi này không tệ, sau này anh cũng sẽ gọi cô như vậy.
Khi đầu ngón tay chạm nhau, anh cảm thấy có dòng điện lướt qua tim, càng thêm phấn khích.
13
Cảm giác không cần giả vờ thật tuyệt.
Anh thích hút lấy hương thơm và vị ngọt ngào của cô không ngừng nghỉ.
Cũng thích nuốt chửng mọi biểu cảm ngây ngô và sửng sốt của cô.
Sau đó gương mặt cô dần bị nhuộm hồng.
Đôi mắt từng sáng ngời rộng mở, vì anh mà nhuốm sương m/ù của d/ục v/ọng.
Xem cô còn giả vờ thế nào, còn trốn tránh ra sao.
Anh cảm thấy mãn nguyện.
Anh bảo cô trước tiên ở trong căn hộ một tuần đã.
Anh lừa cô thôi, anh đâu muốn thả cô ra.
Anh chỉ h/ận bản thân trước đây lại có ý nghĩ nực cười là muốn nuôi dưỡng cô thành một công chúa đoan trang lịch thiệp.
Nếu cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ chỉ nói với cô, yêu anh mới là điều quan trọng nhất trên thế giới, chỉ cần yêu anh, cô sẽ có được tất cả.
Để cô như dây leo chỉ có thể dựa vào anh.
Anh cũng sẽ không đến trường cấp hai, ngăn cô bị b/ắt n/ạt, anh sẽ chỉ nhìn cô bị b/ắt n/ạt, rồi cô sẽ đầy chống đối và sợ hãi với thế giới này, thu mình vào vỏ ốc, sau đó anh xuất hiện, an ủi cô, dẫn cô xa rời đám đông, thế giới chỉ có anh...
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook