「Tôi là… ấy…」
Hai chữ "thư ký" bị chừng.
Cố dừng bên cạnh nụ cười chạm tới mắt, "Đúng vậy, ấy tôi."
Hứa chịu lùi bước, thẳng thắn trả: tổng, đang An Ninh."
Cố cười lạnh: "Tôi biết An Ninh, nhưng câu khiến an, buộc trả lời."
Cuộc trò lo/ạn khiến đ/au đầu. Nhưng có vẻ chưa điều nên nghe. Vừa phào lại thoáng chút tiếc nuối.
Hứa đưa điện thoại ra: "An Ninh, sau sẽ phát hãy giữ nhé."
Đến mức này, gật đầu đồng ý. Vừa rút điện thoại bị gi/ật phăng: "Tiếc quá, điện thoại ấy hết pin rồi."
Nhìn ánh sáng màn hình chiếu Hứa Vị, nhắm nghiền mắt: "Đúng vậy, lần sau nhé."
Hứa tuy thẳng tính nhưng duyên. Anh thu điện khi đi qua "Em muốn thử tình sao?"
Đầu óc quay cuồ/ng, bừng. đứng trơ cho đến khi khẽ: "An Ninh?"
Tôi xoay 180 độ, chằm nhìn đàn ông trước mặt: nói bạn gái, nhưng luôn ông tổng, kỳ cục sao?"
Cố ngẩn người, sau đó thản đáp: "Đây thú vui đôi ta."
"Thú vui." lặp lại rồi bật cười: hồi phục ký ức nữa, cứ thế mãi đi. Như vậy, sẽ mãi bạn gái ông."
Cố lặng. tiếp tục đ/ộc thoại: "Tôi say nay sáng sẽ quên hết không?"
Yết lăn nhẹ: "Em định làm gì?"
Tôi nhoẻn miệng cười, kéo đàn ông vào sau bức tường hoa: "Làm m/a/nh."
Chợt nhận sai sai, lắc đầu: phải... muốn..."
Không nói nhón chân nắm cổ áo Thần, hôn đôi môi phất hương hà và mùi rư/ợu trái cây...
15
Lơ giấc ngủ, có giọng nói yêu rất yêu nhất. Là ai?
Cố gắng mắt, gi/ật mình thảng thốt: Mũi cao thế này, đôi môi quyến rũ thế này, gương quen thuộc thế này...
Tôi: "!!!"
Có ai giải thích giùm - tại sao lại cạnh tôi?
Vụn ký ức ùa về: ngủ với lúc say! Trời ạ! Phải nghỉ việc ngay!
Lén lút xuống giường, vội chiếc vest rồi rón rén cửa. Vừa cửa chắn lối.
Tôi lắp bắp: "Cô hiểu nhầm! giúp việc! Áo ngủ và vest du..."
Khương nhíu mày: "Hiểu nhầm gì?"
Giọng khàn vang lên: "Em còn sức chạy được, chứng qua chưa đủ nỗ lực."
Mặt đỏ rực. lắc đầu: "Công việc giúp việc đa dạng thật."
Cố bước tới: chị tới?"
Khương mắt với "Muốn bị hiểu lầm nên một tiếng cho đúng phép."
16
Cố gằn giọng: "Chị."
Khương lễ: "Em trai ngoan."
Tôi: "???"
Cố kéo áo vest cho "Chị ấy họ mẹ, họ bố."
Khương bật cười khi ngơ quát: "Zenobia! Có nói nhanh!"
Khương đổi sắc mặt: "Đừng ch/ửi tôi! đâu con chó ng/u đó!"
Tiếng sủa vang lên. Một husky xanh mắt chạy ào ra, dừng lại ngước nhìn chúng đầy "trí tuệ".
Tôi lẩm bẩm: "Zenobia?"
Chú chó: "Gâu!"
Khương dài: "Đây hình ph/ạt vì thua cá cược. Zenobia thực tên nó."
Nhìn husky đang quấn quýt Thần, chợt hiểu ra: quang Thần... một chó ư?
Bình luận
Bình luận Facebook