Nàng Nở Rộ Giữa Mùa Đông

Chương 6

07/06/2025 18:21

Dưới ánh đèn đường, mái tóc và váy của tôi đều lấp lánh.

Chu Dịch nhìn nụ cười của tôi, cũng đang tỏa sáng.

Một khúc nhạc kết thúc, tôi lao vào lòng anh hỏi: "Đẹp không?"

Chu Dịch gật đầu: "Hoa thủy tiên bé nhỏ, sau này có thể chỉ múa điệu này cho mình anh xem không?"

Tôi chồm lên hôn khẽ môi anh đồng ý.

Đóa thủy tiên kiều diễm

Được tưới mát bằng tình yêu

Cuối cùng cũng nở rộ giữa mùa đông tuyết trắng.

NGOẠI TRUYỆN: GÓC NHÌN CỦA CHU DỊCH

1

Mùa đông đầu tiên tôi đi làm ở Vân Nam.

Cửa hàng đón một cô gái dịu dàng đáng yêu lạ thường.

Khi gội đầu cho cô ấy, nhìn đôi tai trắng ngần, tôi luôn muốn chạm tay vào.

Tôi biết suy nghĩ này thật tội lỗi.

Nhưng ý niệm ấy cứ lớn dần trong tim, không cách nào xóa bỏ.

Sau này, khi chúng tôi thành đôi, tôi thường xuyên được thỏa sức vuốt ve, hôn hít.

Thường tự cảm thấy mình là kẻ bi/ến th/ái.

May mắn là Uyển Uyển luôn bao dung.

Chưa từng vì những sở thích kỳ quặc của tôi mà gi/ận dỗi.

2

Ba tôi tìm đến tôi khi xuân sang.

Cô bé vô tâm đã về Giang Thành làm tiểu thư, để mặc tôi lang thang nơi đất khách.

Nhưng tôi nhớ cô ấy.

Thế nên tôi đồng ý theo cha về.

Điều kiện duy nhất - hôn nhân tự quyết.

Về Giang Thành mới biết nhà cô ấy đã đồng ý hôn ước với họ Tư.

Ch*t ti/ệt!

Vẫn là muộn một bước.

Ba năm ẩn nhẫn, tôi miệt mài học quản lý doanh nghiệp, đầu tư tài chính, chỉ để một ngày triệt hạ Tư Phong.

Khi thành công thì họ Ôn đã sa sút.

Cha tôi phản đối hôn sự, giảng đạo lý: "Vị thế họ Chu hiện nay, sao có thể cưới con bé tiểu gia tộc?"

Tôi cười lạnh: "Được, họ Chu không cưới nhưng Chu Dịch tôi cưới được."

Ông chống gậy quát: "Ý mày là gì?"

Tôi chỉnh lại áo: "Cha biết tính con mà."

Chuyện tôi muốn làm, không ai ngăn được.

Cuối cùng ông đành buông xuôi.

Vừa ra khỏi cổng, trợ lý báo: "Chu tổng, tiểu thư Ôn Uyển gặp nạn."

...

Khi tôi tới nơi, Ôn Như Hải đang mặc cả với Tư Phong.

Ba ngàn triệu b/án con gái, mà vị hôn phu còn chê đắt.

Cảnh tượng mặc cả trên hành lang khiến tôi buồn nôn.

Đồ phế vật, ba ngàn triệu cũng không có.

Tôi bỏ tiền m/ua cô về.

Nhớ chuyện ba năm trước, định trêu cô nhưng lại thấy cô như chú thỏ non sợ hãi.

Đón về nhà rồi, tôi ngủ văn phòng mấy đêm liền, sợ về nhà lại làm cô hoảng.

Có ngày cha đến kiểm tra công tác, thấy tôi ngủ ghế sofa.

Thở dài m/ắng: "Đồ bất tài!" rồi bỏ đi.

Hừ, ông già hiểu gì?

Đây gọi là chiều vợ!

3

Năm thứ ba sau hôn lễ.

Mẹ vợ tỉnh lại.

Uyển Uyển khóc nức nở trong lòng tôi.

Chúng tôi đón bà về chăm sóc.

Nhưng hóa ra bà mới là người chăm chúng tôi.

Một người mẹ vô cùng dịu dàng.

Cơm ngon sau giờ làm, những lời quan tâm ríu rít - thứ tôi ít khi được nhận.

Một đêm khuya, tôi hỏi vợ: "Hồi nhỏ mẹ cũng chăm em như thế?"

Cô gật đầu: "Ừ, mẹ luôn dịu dàng và kiên nhẫn!"

Tốt quá.

Tiếc là ký ức tôi chẳng có bóng dáng mẫu thân.

Đang trầm tư, Uyển Uyển nắm tay tôi: "Mẹ em cũng là mẹ anh mà, giờ chúng ta đều có mẹ rồi."

Tôi ôm cô vào lòng, lắng nghe nhịp tim hòa làm một.

Tổ ấm này ngày càng trọn vẹn.

Những khiếm khuyết trong tim dần được lấp đầy.

Rồi sẽ nở những đóa hoa rực rỡ.

(Hết)

Danh sách chương

3 chương
07/06/2025 18:21
0
07/06/2025 18:18
0
07/06/2025 18:16
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu