Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
「Tôi thích nghe giảng giải tích cao cấp không được sao?」
「Được, được, tôi cũng không quản nổi, nhưng tôi có thể tránh vậy.」
Cầm sách ngồi dịch sang bên, ai ngờ Mạnh Trì cũng chuyển sang ngồi cạnh, lại còn động tác quá mạnh khiến các bạn phía trước ngoái cổ nhìn lại.
Đúng là mất cả chì lẫn chài.
Thà cứ ngồi yên như lúc trước còn hơn.
Vì cậu ấy thường xuyên đến học ké nên cả lớp tôi đều biết mặt, nhưng kỳ lạ là giữa tôi và cậu ta lại chẳng có tin đồn nào.
Về sau tôi mới biết, có người đã giải thích hộ bên ngoài rằng Mạnh Trì có người thầm thương, nhưng không phải là tôi. Cậu ấy thân với tôi chỉ vì hồi cấp ba chúng tôi từng là bạn học cùng tiến.
Bạn cùng tiến cái khỉ gió ấy!
Rõ ràng là đối thủ cạnh tranh!
Về sau mới biết người tốt bụng giúp chúng tôi giải thích chính là bạn cùng phòng của Mạnh Trì.
Kỳ nghỉ đông về quê thì có đi cùng Mạnh Trì, chủ yếu là do hắn lén lấy chứng minh thư của tôi m/ua vé. Khiến tôi không muốn đi cùng cũng phải đi.
Về nhà xong lại có họp lớp cấp ba, mọi người đều đi nên tôi cũng khó từ chối, dù thực sự chẳng muốn.
19
Nhưng vì lý do cá nhân, tôi đến muộn một chút, khi tới nơi thì mọi người đã đông đủ. Đứng ngoài phòng VIP đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, cảm giác ngại ngùng ập đến khiến tôi do dự không biết có nên mở cửa không.
Cuối cùng vẫn hít sâu đẩy cửa bước vào, thế là cả phòng như bấm nút tắt tiếng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.
Đặc biệt là Mạnh Trì.
「Chào mọi người, tôi đến muộn chút.」
Ngượng ch*t đi được, ngượng không thể tả.
Có người đẩy Mạnh Trì, cậu ta bước đến kéo tôi ra khỏi phòng. Vậy là chưa kịp vào đã phải ra.
「Mạnh Trì, cậu làm gì vậy?」
Cậu ta không nói gì, cứ thế kéo tôi đến khu cầu thang vắng người. Cả hai đều thở gấp, Mạnh Trì không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo len trông rét run.
「Cậu có lạnh không? Mặc áo vào đã rồi nói chuyện sau đi.」
Tôi định đẩy cửa nhưng bị Mạnh Trì vây vào tường. Ánh mắt cậu ta đầy bứt rứt: 「Em không nhịn được nữa. Em không biết chị không phản hồi bức thư tình đó là vì sợ từ chối em rồi sau này gặp mặt ngại ngùng hay lý do gì khác. Hôm nay em muốn hỏi rõ, chị lựa chọn thế nào?」
Mạnh Trì xúc động đến đỏ khoé mắt, còn tôi thì ngây người vì câu nói đó.
「Thư tình nào?」
Mạnh Trì dần bình tĩnh lại, có lẽ thấy tôi thực sự không biết gì.
「Là thư em để trong cuốn sách đó. Em đã thức mấy đêm mới viết xong.」
「Không phải gửi cho Triệu Chiêu Tịnh sao?」
「Triệu Chiêu Tịnh là ai?」
「Là cô gái ngồi cách cậu mấy chỗ lúc nãy đó.」
20
「Em không nhớ. Nhưng bức thư tình đầu tiên và duy nhất em viết là tặng chị Khương Lãng.」
Tôi hoàn toàn ch*t đứng, liền kéo Mạnh Trì phân tích lại sự tình. Kết luận cuối cùng là hiểu lầm.
「Hôm đó điện thoại là gọi cho Chu Tưởng. Cậu ấy nhờ em đưa đồ cho người cậu ấy thầm thích. Câu trả lời của em là vì cô ấy không đưa ra đáp án rõ ràng nhưng đã nhận quà.」
「Tại sao phải nhờ cậu đưa?」
「Vì lúc đó cậu ấy ở nước ngoài, nghe nói có người theo đuổi cô ấy nên đã viết một bài tâm thư bắt em chép lại, cùng món quà trước đó gửi giúp.」
Vậy là mọi chuyện đã rõ, bức thư tình viết bằng chữ Mạnh Trì là của Chu Tưởng. Trên đời quả nhiên có chuyện trùng hợp khó tin đến thế.
「Vậy là chị không xem cuốn sách em tặng.」
「Chị có xem.」
Tôi không nói dối. Mạnh Trì đỏ mặt tía tai: 「Vậy tại sao chị không thấy thư tình của em? Em còn gợi ý bao nhiêu lần.」
「Chị xem rồi, nhưng không phải cuốn cậu tặng. Cuốn đó chị m/ua xem từ lâu nên sau này cậu hỏi chị mới trả lời được.」
Mạnh Trì sững sờ, mặt mày ủ rũ ngồi thụp xuống lầu. Tôi bước đến xoa đầu cậu ta rồi vô tình đổ lỗi: 「Ai bảo cậu gói giấy bọc ngoài, không gói thì đã thấy ngay rồi.」
Mạnh Trì nghẹn ngào: 「Ai tặng quà mà không gói giấy đẹp chứ!」
21
Ừ thì cũng đúng. Tôi ngồi xổm đợi Mạnh Trì bình tâm, ai ngờ cậu ta đột nhiên áp sát khiến tôi suýt ngã.
「Cậu làm gì vậy?」
「Chị Khương, chị cũng viết thư tình cho em đúng không?」
Tôi hoảng hốt, vậy ra cậu ta đã phát hiện.
「Cậu nhận bao nhiêu thư tình, xem hết từng bức à?」
Mạnh Trì đắc ý: 「Không, nhưng hôm đó đột nhiên muốn xem thư của chị. Chị viết chẳng có tình cảm gì, nhưng nét chữ em nhận ra ngay.」
「Tại sao?」
Mạnh Trì áp sát hơn, trán chạm trán, giọng thều thào nhưng tôi vẫn nghe rõ: 「Vì em thích chị từ lâu lắm rồi. Em nhớ chị viết văn dở, nhớ nét chữ đẹp, nhớ chị thuận tay trái nên mỗi lần ngồi đều chọn chỗ trong cùng.」
Tôi không ngờ Mạnh Trì cũng lặng lẽ quan sát tôi. Thì ra trong cuộc đơn phương này không chỉ mình tôi cố gắng.
「Vậy... chị đồng ý không?」
Tôi không trả lời vội: 「Đợi chị về xem thư của cậu đã.」
Mạnh Trì đứng dậy kéo tôi lên: 「Được, chị xem kỹ thư em viết đầy tình cảm nhé, xong rồi viết lại cho em một bản y chang.」
Chương 18
Chương 18
Chương 8 HẾT
Chương 6
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 7 HẾT
Chương 8 - HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook