Tôi đắc tội Gia Tiên.
Hắn tức gi/ận nguyền rửa tôi:
"Ngươi sang, nhưng hôn nhân tan cái, cô đ/ộc già..."
"Khoan đã, ngươi cười cái gì?"
Tôi: "Không có gì, phụ đáng kính của ạ."
1
Có lẽ nụ cười che giấu nổi của chọc gi/ận hắn, hắn lên lặp lại lời nguyền.
Rồi há hốc miệng nhếch tận mang tai.
Tôi xông tới quỳ sụp dưới chân hắn, ôm "Nghĩa phụ! Xin nhận gái nuôi!"
Hắn sửng sốt: "Ngươi... ngươi... nãy phải thế này."
Nãy? Nãy nào?
Tôi hơn: còn trẻ dại, đã có chí lớn."
Tôi đã sàng đón nhận phú đi, chịu được!
Khóe môi hắn gi/ật "Nhưng ngươi có tình yêu, cái, sợ sao?"
Không có tiền đ/áng s/ợ!
Hắn bất mặt hối h/ận.
Tôi nhặt bài vị nứt vỡ của hắn, áy náy: "Nghĩa phụ, thôn vắng rồi, về thành phố con, nguyện phụng dưỡng trọn đời."
Hắn bực bội tóc: "Diễn ta là đã bảo đừng tuổi thôi."
Vâng thưa phụ... à thưa Triết.
2
Trên xe về thành phố, vẫn choáng váng.
Thỉnh thoảng lại mở túi ra xem, cho khi tiếng quát lên đầu: "Ôn Thư Du! Ngươi mở tục phiền bổn ngơi!"
Tôi thở phào, hóa ra phải mơ.
Mọi biết không?
Vốn về quê thu di vật của bố, may đổ bài vị gia tiên.
Khói xanh thoảng qua, một tử cổ phục màu lam hiện ra.
Nhưng đẹp lại có cái miệng đ/ộc, m/ắng là tử xúc phạm Gia Tiên.
Tôi đâu chịu cãi lại rõ ràng nhà thuận là do hắn vận x/ấu.
Bảo hắn cút xa khỏi đây.
Rồi... nhận được lời phúc" giáng!
Nghĩ đã thấy vui, cuối cùng vận may cũng đến.
Nhưng phải sao đây?
Tôi ôm túi đựng Triết trầm tư.
Muốn nhanh nhất, chỉ có một cách.
Sau khi xuống xe, nhoẻn miệng cười chạy thẳng điểm xổ số, 20k m/ua vé ngẫu nhiên.
Hôm sau, vé 0 đồng, muốn x/é vào miệng Triết.
Hứa hẹn sang đâu rồi?
Diễn Triết kh/inh khỉnh: "Không ra mà đòi thu lại, bịch."
Mắt rực: Vậy chỉ cần nỗ là giàu?
Thông tôi!
Tôi buộc khăn đầu, nghiên c/ứu dữ liệu, tính toán suốt đêm.
Rồi m/ua tiếp vé số.
Nhưng...
"Sao vẫn trúng? Thức đêm phải nỗ sao?
Hắn vô dụng thật!"
Tôi túm cổ áo hắn gào thét.
Hắn vẫy tay đẩy lên giường, thả nói: "Chẳng phải 20k rồi sao?
Vận khí đâu phải cứ đầu cơ là lên."
Phát đi/ên! Trên đời hưởng có sao?
Diễn Triết ủi: vị bị ngươi pháp giảm.
Nhưng nếu ngộ ra tăng vận, pháp ta hồi phục.
Khi chính thiên về tay."
Ôi bánh vẽ hoành tráng!
Vậy phải ngộ thế nào?
Bình luận
Bình luận Facebook