Hai người vừa dứt lời, tu vi của Nguyên Anh cường giả bừng lên như hỏa diệm, dưới chân đại chúng hiện lên một tòa truyền tống trận.
Trong khoảnh khắc, quảng trường vang lên những tiếng thán phục đầy ngưỡng m/ộ. Chỉ thoáng chốc, mọi người đã được truyền tống đến chân núi Côn Ngô.
"Mọi người xếp hàng chỉnh tề, dựa vào bản lĩnh của mình mà hành sự". Lão giả vừa dứt lời đã biến mất không dấu vết.
Thanh Thái Yên bị dòng người đẩy về cuối hàng, chen chúc đến mức chỉ có thể đứng vững. Ước chừng cả vạn người từ các quốc gia khác tụ tập. Mà tổng số lượng đệ tử các đại môn phái thu nhận chỉ năm nghìn, nghĩa là phân nửa sẽ ra về tay không.
Thanh Thái Yên thở dài, đành miễn cưỡng xếp hàng.
Vòng đầu tiên thí nghiệm linh lực, các môn phái sẽ thu nhận đệ tử dựa trên thiên phú. Thủy tinh cầu chính là thước đo chuẩn mực lần này, có thể trắc định tu vi cùng thuộc tính. Nhưng nàng hiểu rõ bản thân hiện tại tu vi còn thấp, tuyệt đối không thể để lộ toàn hệ linh lực, bằng không khó tránh khỏi họa sát thân. Xưa nay thiên tài nào chẳng bị gh/en gh/ét.
Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt Thanh Thái Yên. Nàng xúc động đến rơi hai hàng lệ.
"Hỏa hệ, Luyện Khí trung kỳ - loại!"
"Băng hệ, Luyện Khí trung kỳ - Thiên Diễn Tông thu nhận!"
"Kim Thổ song hệ, Luyện Khí đỉnh phong - Côn Ngô thu nhận!"
"Mộc hệ, Luyện Khí cao kỳ - Thần Nông Môn thu nhận!"
Đến lượt Thanh Thái Yên. Nàng học theo người trước đặt tay lên thủy tinh cầu, từ từ khép mắt. Trong n/ão hải, nàng kh/ống ch/ế hồng lục song sắc dần dần chuyển về thủy tinh cầu, đồng thời ra sức áp chế tu vi.
"Hỏa Mộc song hệ, Trúc Cơ sơ kỳ!". Trước toàn là Luyện Khí kỳ, đột nhiên xuất hiện Trúc Cơ kỳ khiến xung quanh xôn xao. Nhưng các đại môn phái đều không phải hạng tầm thường, thiên tài năm nào chẳng có, nên cũng không có phản ứng thái quá.
"Côn Ngô thu nhận!" Lão giả tọa vị Côn Ngô chậm rãi phán. Đã có Côn Ngô lên tiếng, các phái khác đâu dám tranh đoạt. Ai bảo Côn Ngô là đệ nhất môn phái võ lâm.
"Hỏa Mộc song hệ, Luyện Khí trung kỳ". Đúng vậy, người có thể luyện đan sao lại chỉ là hỏa hệ đơn thuần? Điểm này Thanh Thái Yên đã sơ suất.
"Đan Hà Động thu nhận!" Thanh Thái Yên thản nhiên nhìn Thanh Mạn Mạn bước về phía đội ngũ Đan Hà Động.
Những người sau không có gì đáng chú ý. Mãi đến tối mới sàng lọc xong, đa phần Luyện Khí kỳ, thi thoảng lác đ/á/c vài Trúc Cơ kỳ, cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ đỉnh phong - xứng danh thiên tài trong thiên tài.
Vượt qua vòng một nhàm chán, Thanh Thái Yên theo trưởng lão đến khu túc xá tân sinh. Hai người một phòng, nàng được phân cùng thiếu nữ áo trắng đơn sơ.
"Ta là Hòa Di". Thiếu nữ lạnh lùng mở lời.
"Thanh Thái Yên, mong được chỉ giáo". Nàng mệt lả người, cũng chẳng để ý tiểu tiết. Chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc điệp, đêm đó bình yên vô sự.
Chương 12: Bái Sư
Sáng hôm sau. Mùa đông đến muộn, Thanh Thái Yên cùng Hòa Di vội vã tới chỗ tập hợp. Vẫn là vị trưởng lão hôm qua, giọng già nua vang khắp sơn cốc: "Chiều nay sẽ tiến hành sàng lọc vòng hai, quyết định các ngươi là ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử hay thân truyền đệ tử". Lão giả nở nụ cười bí ẩn: "Sáng nay cho phép các ngươi tự do tham quan". Dứt lời liền biến mất.
"Đi dạo một vòng chứ?" Thanh Thái Yên thăm dò ý Hòa Di. Tính nàng tuy lạnh lùng, nhưng lại hợp gu người ít lời. Hòa Di gật đầu đồng ý.
Côn Ngô quả danh bất hư truyền, phong cảnh sơn thủy hữu tình. Dưới khe núi là dòng sông trong vắt, sóng gợn lấp lánh phản chiếu hai bờ cây cối um tùm. Sương m/ù phủ đỉnh núi, vầng thái dương x/é tan mây xám, ánh nắng tỏa khắp nơi. Giữa dòng sông lơ lửng một chiếc thuyền nan, trên thuyền có lão giả đội nón lá, bên cạnh giỏ cá và lưới. Trong tay lão cầm ngọn đèn vàng nhạt, ánh sáng phản chiếu lên chòm râu bạc.
Thanh Thái Yên không khỏi đắm đuối ngắm nhìn. Lão giả như phát hiện hai người bên bờ, chèo thuyền đến gần, mũi thuyền va vào bãi cát làm b/ắn lên vô số giọt nước.
"Hai tiểu nha đầu có muốn lên thuyền chơi không?" Lão giả nhìn hai người bằng ánh mắt hiền từ. Thanh Thái Yên vui vẻ đồng ý, còn Hòa Di lại muốn đi nơi khác. Thế là hai người chia tay, Thanh Thái Yên bước lên thuyền nhỏ.
"Tiểu nha đầu đến Côn Ngô bái sư phải không?" Lão giả lên tiếng trước.
"Vâng". Thanh Thái Yên đáp lại hơi ngượng ngùng.
"Lão gia gia, ngài thường xuyên chèo thuyền nơi này ư?"
"Già này tuổi đã cao, vạn sự cốt ở chữ duyên. Thuyền của ta chỉ chở hữu duyên nhân". Lão giả cười hiền hậu: "Thuyền đi trong sớm tà, chìm giữa mây chiều".
Thanh Thái Yên khôn khéo không phá vỡ không khí.
"Nha đầu thiên phú tốt, phải chuyên tâm tu luyện đấy. Có muốn làm bế môn đệ tử của ta không?" Lời hỏi thoạt nghe như vô tình.
Thanh Thái Yên gi/ật mình. Theo kinh nghiệm giang hồ nhiều năm, lão giả này tất không tầm thường. Nhưng bái sư bừa bãi không rõ lai lịch, không biết có nguy hiểm không. Nàng do dự, lão giả cũng không vội, vẫn ung dung chèo thuyền dạo chơi.
Tựa hồ đã quyết, Thanh Thái Yên "soạt" quỳ xuống: "Bái kiến sư phụ, xin nhận đồ nhi một lạy!".
Lão giả thản nhiên nhận lễ, tùy tay nhặt cây gỗ mộc mạc trên thuyền đưa cho nàng: "Đây là bái sư lễ".
Thanh Thái Yên cầm khúc gỗ, trong lòng đủ mùi. Hi vọng quyết định lần này không chuốc họa. Thuyền chẳng mấy chốc cập bến, gần đến giờ cơm trưa. Nàng vừa định cáo từ thì chợt nhớ chưa hỏi danh hiệu sư phụ.
"La Thiên Chân Nhân".
"Vậy muốn tìm sư phụ phải đến đâu?"
"Hữu duyên tất sẽ tương kiến". Thanh Thái Yên méo miệng, cảm giác vị sư phụ này có vẻ không đáng tin cậy.
La Thiên Chân Nhân đi rồi, nàng mới xem kỹ khúc gỗ trong tay. Trên thân gỗ khắc rõ ba chữ "Định Sơn Hà", nghe tên tựa như một thanh ki/ếm.
Bình luận
Bình luận Facebook