Buổi chiều có hai người đến, đều là nữ, Vương Ngữ phụ trách hướng dẫn họ.
Hôm sau khi đang làm việc, hàng xóm gọi điện báo rằng tiệm sửa chữa của bố cô gặp chuyện.
Tô Dữu vội vàng bắt taxi về chỗ bố. Cửa hàng nằm ở khu vực hẻo lánh nhưng tiền thuê không hề rẻ - mười vạn một năm.
Vừa đến nơi, cô đã thấy cửa tiệm bị đ/ập phá tan hoang.
Một đám đông vây quanh, mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng đầu chỉ tay mắ/ng ch/ửi Tô Hoa. Tô Dữu lập tức gọi 110, sau đó xông vào đứng che trước mặt bố.
- Các người định làm gì bố tôi!
Dáng người mảnh mai của Tô Dữu trông như chỉ cần bọn họ vung tay là ngh/iền n/át.
- Ôi, con nhỏ thằng què này xinh phết. Muốn thay bố ra mặt hả? Lão này sửa xe cho tao dám tr/ộm séc trong xe! Không trả lại, hôm nay tao đ/ập nốt cái chân kia!
Chân trái của Tô Hoa hơi tập tễnh. Tô Dữu gh/ét nhất những kẻ gọi bố cô là "thằng què", như cách họ chế nhạo mẹ cô là "đồ c/âm"!
- Bố tôi không thể tr/ộm tiền! Vô cớ buộc tội thì gọi cảnh sát đi!
Vừa dứt lời, hai xe cảnh sát tới nơi.
Tô Dữu liếc nhìn khuôn mặt phong sương của Tô Hoa: - Bố không sao chứ?
Ánh mắt Tô Hoa đờ đẫn nhìn xe cảnh sát, khẽ lắc đầu: - Bố ổn.
Sáu cảnh sát xuống xe. Tên cầm đầu ngạo mạn đứng khoanh tay. Tô Hoa bước tới vỗ vai hắn.
- Đừng lấy tay bẩn chạm vào người tao! Đi c/on m/ẹ mày đi! - Hắn phùng mang trợn mắt.
Tô Hoa cười khà: - Trai trẻ đừng nóng vội. Cháu xem kỹ chưa? Hay séc vẫn còn trong người?
- Tao để ngay ngăn... - Hắn lục soát túi áo rồi đờ đẫn rút tờ séc từ lớp lót trong.
Tô Dữu hùng hổ: - Séc vẫn còn đấy! Xin lỗi bố tôi và đền bù thiệt hại!
Trước mặt cảnh sát, tên này đành nhún nhường: - Được, tính tiền đi.
Khi cảnh sát rời đi, hắn lập tức trở mặt.
- Đền cái con khỉ! - Hắn nhét séc vào túi, cười nhếch mép: - Tao không trả, mày làm gì được?
Tô Dữu tức gi/ận định xông lên, Tô Hoa kéo tay con gái lại.
Gió thu thổi qua cuốn lớp bụi m/ù. Trong khoảnh khắc mọi người nheo mắt, Tô Hoa thủ thỉ: - Thôi đi con. Xe đã sửa xong, cứ để hắn mang về. Miễn sau này không quấy rầy nữa là được.
Tên cầm đầu dụi mắt, kh/inh khỉnh nhếch môi: - Lão già còn biết điều. Đi thôi!
Ba chiếc xe n/ổ máy rời đi.
Tô Dữu bực tức: - Sao bố lại bỏ qua cho chúng? Đúng là ức quá mà!
Tô Hoa nhặt cái cờ lê rơi, bộ đồ lem luốc dính đầy dầu nhớt. Vẻ ngoài luộm thuộm nhưng thần thái lão lại an nhiên tự tại.
- Mất mát chút đỉnh thôi, m/ua lại là xong. Vào đây, trưa nay bố nấu canh xươ/ng cho con.
- Con không ăn! - Tô Dữu hậm hực.
Tô Hoa dắt con vào nhà, đóng cửa ra phía sau. Cửa tiệm chỉ 40m² nhưng sân sau rộng rãi, đầy hoa cỏ, có phòng ngủ, bếp ăn và một thư phòng nhỏ.
Trong phòng, Vạn Khả - mẹ Tô Dữu - vấn tóc bằng đũa, mải mê vẽ tranh. Dù ngoài cửa ồn ào, bà vẫn điềm nhiên phác họa chim chóc sống động như thật.
- Mẹ. - Tô Dữu nhìn vào cửa sổ. Bà chỉ tay về phía bàn ăn ra hiệu con gái ra ngoài.
Định kể chuyện nhưng nghĩ mẹ tuy c/âm vẫn nghe rõ mọi chuyện, Tô Dữu đành ngồi im. Lát sau, Tô Hoa thay đồ ra, bộ quần áo vải thô chưa tới trăm ngàn.
Tiền ki/ếm được ông đều dành m/ua họa phẩm cho vợ.
- Con gái.
Tô Dữu hờn dỗi quay mặt. Ông đặt tờ séc 3 triệu trước mặt con.
- Bố... Sao lại thế?
Tô Hoa cười, đưa con hộp sữa AD: - Uống đi cho đỡ gi/ận.
Tô Dữu vừa hút sữa vừa tròn mắt hiếu kỳ. Ông xoa đầu con gái:
- Con nghĩ bố què mở tiệm dễ dàng lắm sao? Khôn ngoan thì đừng trực diện đối đầu. Bị b/ắt n/ạt phải biết đ/á/nh trúng yếu huyệt, khiến đối phương khốn đốn mà không hay. Người thông minh không bao giờ chịu thiệt.
Tô Dữu gật đầu: - Con nhất định nghe lời bố!
- Thế tờ séc này tính sao?
Tô Hoa rút bật lửa, kẹp tờ séc vào ngọn lửa bùng lên.
Chương 13
Chương 17
Chương 17
Chương 14
Chương 19
Chương 12
Chương 8
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook