Hắn tỏ ra thường.
Không phải thường Bồng, mà thường trò n/ạt học ấu đến thảm hại.
Sự xuất Phi - thần đồng học - đã ngh/iền n/át vị thế "học giả tôi trong nháy mắt.
Mất đi hào quang kẻ đứng đầu, đương nhiên tôi cũng mất luôn mọi đãi.
Việc tôi càng thân Bồng, liên tục giúp ấy giải vây, khiến "mối qu/an h/ệ" tôi mọi trở nên rối canh hẹ.
Vẻ ngoài mềm mại dịu dàng tôi giờ coi "đáng gh/ét" Bồng.
Nhan sắc xinh tôi chê thành x/ấu xí" ấy.
Rồi chúng tôi cùng vây khốn.
5
Trong con cạnh trường, tôi và sáu gái vây lại.
Dương lẩy nhưng vẫn vung chiếc cặp che chắn tôi phía sau.
Vừa đỡ vừa khóc nở - đúng con hay khóc nhè ngay khi nhau.
Tôi thở bẩm:
"Tuần trước vừa mới họp lớp về đạo đức học đường... còn phát biểu cơ..."
Vỗ Bồng, tôi chỉ ra phía sau:
"Lùi kia đi."
Dương mặt đẫm lệ, đỏ ửng sưng húp.
Nhưng nghe lời, đứng ch*t trân cột điện.
Tôi tóm lấy ấy, kéo mạnh ra phía sau.
Rồi nở nụ cười ngọt ngào về nhóm gái, đặc biệt đứng đầu.
"Bốp!"
Tiếng t/át đanh vang trong hẻm.
Tiếp liên năm sáu cái t/át nữa, tôi đ/á cước hông.
Con chật hẹp khiến đ/á đẩy phương thẳng tường diện.
Từ ôm bụng, kia che mặt.
Đau đến mức nước giàn giụa nhưng vẫn đờ đẫn.
Vừa mới gào thét inh ỏi, giờ im phăng phắc đến mức nghe kim rơi.
Tôi xoa xoa cổ tay, dịu dàng hỏi: "Đánh từng đứa hay xông cùng lúc?"
Đánh tôi quen, nhưng con gái đúng lần đầu.
Túm lấy tóc bắt ngửa mặt lên, tôi cười "Còn không?"
Nghe thao thao tuyệt ch/ửi đủ thứ từ tổ đến bộ phận sinh dục, tôi thở mạnh ta tường.
Từ rú lên.
Tôi tục hỏi nhẹ nhàng: "Còn không?"
6
Từ vừa rú vừa khóc lẫn ch/ửi rủa.
Nụ cười trên tôi tắt, tục dùng lực.
Tiếng tường đục đặc vang lên, m/áu tanh nồng mũi.
Trời bắt lất phất tôi vẫn mái tóc rối bù Na, lạnh nhìn la liệt dưới đất.
"Còn không?"
Câu hỏi trọng cần hỏi ba lần.
Từ đã ngừng ch/ửi, chỉ còn nở yếu ớt.
Tiếng vang từ hẻm, bóng cao nghêu đứng chắn ánh sáng.
Trời lạnh c/ắt da mà tôi nóng bừng, lạnh nhìn kẻ đang sát.
Dưới ánh trăng đêm trong con tối hẹp.
Tôi lạnh băng sắc "Cút!"
Người kia nhúc nhích, tôi áo phía gi/ật.
Quay đẫm lệ đầy h/oảng s/ợ.
"Đừng," bần bật, "đừng nữa..."
Tôi buông tay, ngồi phịch đất, bò lùi về phía tường.
Kéo đứng dậy, tôi rảo về phía hẻm.
Người đứng Phi.
Tôi xem tục đi.
"Sao nhau?" hỏi lưng.
Tôi dừng bước, quay cười để lộ hàm răng trắng:
"Liên đến mày?"
"Tôi chuyển đến đây vì cô." hắn bình thản.
Tôi cười lạnh, ném thêm bốn chữ: "Liên đến tao."
Kéo loạng choạng ra lớn, tôi rõ những ngón r/ẩy bé.
Đến bus trước cổng trường, tôi buông tay.
"Tự về đi, chuyện tối nay coi chưa gì."
Dương nói năng gì, lập cập, mặt nhợt mất h/ồn.
Xe bus từ xa tiến lại, tôi liếc nhìn ấy, cười nhún định xe.
Vạt áo gi/ật.
Cô buông, răng lập cập:
"Chờ, chút... lúc thôi..."
Xe bus chạy qua, tôi ngồi trên ghế đợi, nhìn chạy ba ngã hai biến đêm trắng.
7
Đi báo cảnh sát?
Tìm thầy cô?
Hay... quay đ/á thêm mấy phát nữa?
Tôi thẫn thờ suy nghĩ vẩn vơ, nhìn biển bến - phút mới có chuyến theo.
Vài phút sau, xào xạc trên vang lên.
Dương xách túi nilon chạy về, thở hổ/n h/ển ngồi xuống.
"Tay cậu chảy m/áu rồi."
Cô mở túi nilon.
Bên trong cồn, betadine, bông, gạc, băng cá nhân, th/uốc kháng viêm, xuyên hương và... th/uốc dạ dày?
Cô mở lọ th/uốc, run "Đưa tay... tớ..."
Tôi ra.
Nhìn cúi khử trùng cầm m/áu - thật sự cần thế, làm lâu thế này vết thương sắp lành rồi.
"Cậu tôi?" hỏi.
Cô lắc đầu.
"Không sao thế?" cười.
"Tớ lạnh." nũng nịu đáng thương, "Lúc nãy... chuyện đó."
À, hậu.
"Đánh có đ/áng s/ợ," tôi thản nhiên, "Ngày xưa tôi suốt, quen rồi chả sợ."
"Cậu thích nhau?" hỏi.
"Không hẳn thích, mà bắt buộc phải đ/á/nh."
Tôi giải thích gọn.
Sinh ra ở khu thể quân đội, có vẻ ngoài yếu tuy nhưng cũng chẳng ai chơi cùng.
Hồi nhỏ chơi trò "diễn quân sự", tôi còn được làm quân y.
Sau này tôi làm quân y cũng chẳng thèm.
Xông trận mạc, mới đã.
"Đi học rồi, mỗi lần trận, bố tiếp. Thường xuyên song tấn, bố tôi trước bạn đấu đặc chủng."
"Thế cậu lúc cũng à?" tròn mắt.
"Ban chịu trận, phản kháng. Đầu chạy trốn, dần trả, cuối cùng bố phát tôi nữa." mày đắc ý.
- Con nhỏ ngược sinh!
Đó xét chung bố tôi.
8
"Cậu giỏi thật."
Ánh nhìn tôi đầy ngưỡng m/ộ.
Bình luận
Bình luận Facebook