Chỉ cần nghĩ đến thôi là người tôi đã tràn đầy nhiệt huyết. Tiếng gõ bàn phím vang lên lách cách. "Em đang làm gì thế?" Anh cả chỉ vào trang web CNKI trên laptop của tôi, "Gần đây phải nộp luận văn à?"
Tôi lắc đầu, "Em đang chuẩn bị viết thư tình cho Trương Nguyệt Bạch lần nữa, chín mươi trang lần trước chưa thể hiện hết tấm lòng của em."
Anh cả: ?
"Hừ, em không giống mấy người đâu." Tôi méo miệng cười, "Tình yêu và tiền bạc em đều nắm ch/ặt, hai mươi năm nữa sẽ có được Trương Nguyệt Bạch trẻ trung xinh đẹp."
Hai giờ sáng, tôi gửi cho Trương Nguyệt Bạch bản thư tình 3000 chữ chắp vá cuối cùng.
Năm phút sau, Trương Nguyệt Bạch gửi lại báo cáo kiểm tra đạo văn với tỷ lệ trùng lặp 88%.
Tôi: ……
Tôi: Anh nghiêm túc thế này làm em nhớ đến một người bà con của mẹ em.
Khung chat của Trương Nguyệt Bạch hiện "đang nhập…" suốt hai phút, rồi trả lời: ?
"Là con rể của mẹ em." Tôi hớn hở gửi.
Trương Nguyệt Bạch: 6.
Anh ấy không phản bác, còn khen tôi 6, ôi, anh ấy thật sự rất muốn làm con rể nhà mẹ tôi.
7
"Trương Nguyệt Bạch!"
Trưa hôm sau, tôi như thường lệ 'tình cờ' gặp anh ở canteen.
"Trùng hợp quá nhỉ, chúng ta thật có duyên." Tôi đặt khay ăn đối diện rồi ngồi xuống cạnh tay anh.
Anh liếc nhìn tôi, không đáp lời.
Do tôi thường xuyên 'tình cờ' như vậy, bạn cùng phòng của Trương Nguyệt Bạch cũng rất thức thời, hễ thấy tôi là tự động tránh xa.
"Tối nay đi xem phim nhé, lần này em tuyệt đối không gặp chuyện gì, em sẽ đi đường lớn." Tôi chọt chọt khuỷu tay anh.
Anh đặt đũa xuống, trầm ngâm suy nghĩ.
"Em không đến ngân hàng nữa, lần này không khoe của, sẽ không mang theo một xu!"
Tôi giơ ba ngón tay thề.
Trương Nguyệt Bạch ấn tay tôi xuống, lấy điện thoại mở WeChat.
Anh mặt lạnh như tiền nhưng tôi vẫn nhận ra nụ cười thoáng hiện. Báo động trong lòng vang lên, đây chẳng lẽ là định chat với tiểu yêu tinh nào trước mặt tôi?
Hai giây sau tôi nhận được tin nhắn từ Trương Nguyệt Bạch.
Anh chuyển cho tôi một video.
Tôi nghi ngờ bấm xem.
Sau đó -
Điện thoại vang lên giọng nói thô ráp chưa qua chỉnh sửa của tôi: "Để tôi ép nước hoa quả cho mọi người nhé."
Hình ảnh tôi mặt mày méo mó, bóp nát quả táo trong năm giây.
Im lặng. Im lặng là cây cầu Cambridge đêm nay. Tôi nhất thời quên mất phải làm gì tiếp theo.
……
Đây là video dì tôi quay trong bữa tất niên năm ngoái. Anh họ dùng tay bật nắp chai bia, tôi không chịu thua đã biểu diễn ép nước táo bằng tay không.
Lúc đó thấy buồn cười nên đã đăng lên Doujin theo lời họ hàng. Ừm, giờ xem lại đúng là rất hài.
Tôi muốn khóc mà không thành tiếng.
"Trương Nguyệt Bạch, em nói đó là nhân cách thứ hai của em, anh tin không?" Tôi bịa ra lý do viễn tưởng, "Cô ấy là lực sĩ, còn bản thân em rất yếu đuối."
"Phụt." Anh bật cười.
"Thật mà, em giấu anh lâu rồi." Tôi bĩu môi.
Giọng anh lấp lánh niềm vui như thể tôi vừa kể chuyện cười, "Sao hôm nay lại muốn nói ra?"
Tôi tiếp tục ba hoa, "Kể trước để sau này khám sức khỏe trước hôn nhân phát hiện ra thì muộn."
Trương Nguyệt Bạch: ……
Không biết có phải ảo giác không, vành tai anh đỏ ửng lên.
8
Sau khi tôi quấy rầy không ngừng, Trương Nguyệt Bạch cuối cùng cũng đồng ý đi xem phim.
Tôi nghiên c/ứu kỹ trước khi chọn phim, trong hàng loạt phim hài đã chọn ra một phim nghệ thuật được đ/á/nh giá cao nhất.
Một blogger 300k fan trên Xiaohongshu giới thiệu đây là bom nước mắt, xem xong phải hồi lâu mới khỏi, chỉ muốn yêu một mối tình khắc cốt minh tâm.
Cô ấy còn đăng ảnh in hoa lên tay chồng theo điển tích phim, nói rằng kiếp sau họ cũng sẽ tìm được nhau.
Thật cảm động! Thật ý nghĩa!
Tôi lập tức phóng xe điện đi tìm thứ có thể in hoa khắp trường.
Tối đến, tôi mang sáu hạt nho to đùng đến rạp -
Bởi sư huynh khoa Nông học nhất quyết không cho tôi mấy hạt lúa mạch.
Thế là tôi ăn nho cả buổi chiều, gom đủ sáu hạt to như vậy.
Ừm, đại khái, chắc là, cũng in được nhỉ.
Quảng cáo kiểu l/ừa đ/ảo trên Xiaohongshu tuy nhiều, nhưng blogger này không nói quá.
Phim rất cảm động, tôi khóc như mưa trong rạp, xung quanh cũng đầy tiếng sụt sùi.
Đoạn kết phim, nam chính dùng lúa mạch in hoa lên tay nữ chính đã khuất.
Trong bóng tối, tôi vừa khóc vừa mò mẫm tìm tay Trương Nguyệt Bạch.
Anh khựng lại, ngoan ngoãn để tôi nắm.
Tôi lấy từng hạt nho đặt lên mu bàn tay anh, theo nhịp độ của nam chính -
Ấn.
Sợ hạt nho không hiệu quả, tôi dồn hết sức.
"Rắc."
Tay Trương Nguyệt Bạch phát ra tiếng giòn tan.
"Trương Nguyệt Bạch, anh có nghe thấy không?" Tôi nghi ngờ tai mình, thì thào hỏi.
"Nguyên Tự Tự, đi bệ/nh viện thôi." Trương Nguyệt Bạch im lặng giây lát.
……
9
Tôi làm Trương Nguyệt Bạch trật khớp cổ tay.
Vào viện cấp c/ứu.
Bác sĩ thành thạo nắn lại khớp, cố định ngoài.
Tôi co rúm trong góc không dám lên tiếng.
Bác sĩ vui vẻ, "Trật khớp mà đẹp thế này hiếm gặp lắm!"
Trương Nguyệt Bạch khẽ ừ, quay sang liếc lạnh về phía tôi.
Tôi x/ấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng khoanh tay.
Không hiểu sao đôi tay bình thường này, năm ngón tay tầm thường kia lại phát ra lực lượng kinh thiên động địa.
Cố định xong, Trương Nguyệt Bạch đứng dậy.
Tôi lập tức xông tới đỡ tay anh.
Bác sĩ đứng xem nhiệt tình, cười nói, "Bạn cậu nghỉ ngơi vài ngày là ổn."
Bạn?
Miệng tôi nhanh hơn n/ão: "Hai chúng tôi không giống người yêu sao?"
Câu nói vang lên khiến cả ba sững sờ.
Ngượng chín mặt.
Tôi ấp úng nói đỡ, "À ha ha, trong phim thường hay hiểu nhầm thế mà, em không có ý gì đâu haha…"
Bình luận
Bình luận Facebook