Thẩm La

Chương 11

19/07/2025 03:31

Người này thậm chí còn định lấy giấy tờ viện ra cho tôi xem, nhưng bị tôi ngăn lại.

"Tạ Tây Thư," đây đã là không biết lần thứ bao nhiêu tôi thở dài đêm nay, "anh là đồ ngốc à?"

Tôi nhớ lại lúc hỏi Tạ Tây Thư tại sao phải cố gắng đến thế, anh ta đã ngập ngừng không nói.

Anh sợ tôi gặp chuyện, nên muốn nhanh chóng trưởng thành.

Nhưng anh lại sợ nói ra tôi sẽ nghĩ anh có vấn đề.

Tạ Tây Thư mím môi, lại cúi đầu ủ rũ.

Như một chú chó lớn nào đó.

Dù khi tiếp nhận phỏng vấn truyền thông lại là một người đầy khí chất lãnh đạo.

Tôi nén tiếng cười: "Chúc mừng nhé, nghe nói anh đang nắm giữ 40% cổ phần của nhà họ Tạ rồi."

Không thể không cảm thán, tốc độ trưởng thành của Tạ Tây Thư nhanh đến đ/áng s/ợ.

Nhưng Tạ Tây Thư ngẩng lên liếc tôi một cái thật nhanh, rồi lại vội cúi xuống.

Giọng rất nhỏ: "...Là 0."

27

"Cái gì?"

Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.

Thế là Tạ Tây Thư kiên nhẫn nói lại: "Tôi đều chuyển sang tên chị rồi."

Lần này đến lượt tôi im lặng.

"Còn 30% ở ông lão kia, ổng vẫn không chịu đưa cho tôi."

Tạ Tây Thư nói, giọng còn mang chút áy náy.

Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng của chính mình.

Hơi khàn và rất nghiêm túc: "Tôi không hề muốn anh đưa nhà họ Tạ cho tôi. Tây Thư, ban đầu tôi tiếp cận anh chỉ để trả th/ù Tạ Miên. Tôi đúng là muốn chiếm lấy miếng bánh nhà họ Tạ, nhưng anh không cần làm đến mức này." Dù sau này là muốn Tạ Tây Thư có khả năng tự c/ứu mình.

Anh từng c/ứu tôi, vậy tôi sẽ tặng lại cả nhà họ Tạ như lời cảm ơn.

Không ai lại từ chối tiền bạc và địa vị.

Ít nhất tôi luôn nghĩ vậy.

Nhưng Tạ Tây Thư dường như thực sự là một ngoại lệ.

"Tôi biết mà," anh cười khẽ với tôi, nụ cười có chút ngại ngùng, "nhưng dì Thẩm nói đàn ông mà đáng tin thì heo nái leo cây..."

Mẹ tôi đúng là thường nói câu này.

Bà còn hay bảo đàn ông chơi cho vui thôi, cái này không được thì đổi cái khác.

Nhưng chắc bà chưa nói câu này trước mặt Tạ Tây Thư, không thì người này sẽ tủi thân đến mức nào.

Tôi gật đầu, lại nghe anh nói:

"Tôi thấy dì Thẩm nói rất đúng, tôi cũng thấy mình không đáng tin lắm."

"Dì Thẩm còn nói, chị thích tiền. Nếu muốn chị vui, cứ tặng chị tiền là được."

Tạ Tây Thư ngập ngừng, lại thận trọng hỏi tôi: "Tôi làm vậy, không sai chứ?"

Tôi im lặng hồi lâu, gật đầu cảm thán: "Ít ra cũng tốt hơn cái cây phát tài kia nhiều."

Trời ơi, chẳng biết tôi đã tốn bao tâm sức tự tay chăm cây phát tài đó!

Tạ Tây Thư đỏ mặt tía tai.

"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Tôi ngẩng đầu hỏi Tạ Tây Thư.

Tạ Tây Thư hầu như không cần suy nghĩ liền bật ra: "Vì chỉ có chị mang đồ ăn cho tôi, đuổi những kẻ b/ắt n/ạt tôi, còn dẫn tôi đi chơi cùng..."

Đó đều là chuyện trước khi bị b/ắt c/óc.

Tôi ngắt lời: "Nhưng tôi không nhớ những chuyện đó nữa."

Tạ Tây Thư nhíu mày không hiểu: "Nhưng dù mất trí nhớ, chị vẫn cảnh cáo đám người đó đừng b/ắt n/ạt tôi, lại bảo tôi phải tự mình mạnh mẽ thì mới không bị người khác ứ/c hi*p."

Anh ngừng lại, đôi mắt sáng lạ thường:

"Những lời chị nói đều rất đúng!"

Hình như tôi đã nói những lời đó.

Nhưng khi đó chỉ là nhất thời thương hại.

Thế mà Tạ Tây Thư luôn nhớ, dù là kiếp này hay kiếp trước.

Thế là tôi cảm thấy mắt hơi cay.

Rồi hít một hơi thật sâu, lại cười: "Tạ Tây Thư, tôi rất khó tin người khác, cũng khó dựa vào một người đàn ông. Với tôi, tình yêu chỉ là hư ảo, chỉ có tiền và quyền lực mới là thứ thực sự nằm trong tay tôi."

"Sau này tôi sẽ tự mình leo lên vị trí rất cao, thứ tôi muốn còn xa hơn những gì trước mắt. Vì vậy tôi sẽ đòi hỏi sự trung thành tuyệt đối, nhưng bản thân tôi không thể đáp lại tương xứng, vì tôi vốn là kẻ rất ích kỷ."

Tôi chăm chú nhìn Tạ Tây Thư, không bỏ sót một biểu cảm nhỏ nhất.

"Vậy anh hiểu ý tôi chứ?"

Nhưng Tạ Tây Thư thật sự rất ngốc.

Anh thậm chí còn không biết tỏ tình, chỉ suy nghĩ một lúc.

Rồi thận trọng hỏi tôi:

"Vậy tôi có thể thường xuyên đến nhà chị chăm cây phát tài không?"

"...Được."

"Chỉ mình tôi được chăm thôi!"

Anh lại nhấn mạnh.

Tôi bất lực lắc đầu: "Được!"

"Thế là được rồi."

Tạ Tây Thư bỗng cười mãn nguyện: "Không sao, tôi cũng không cần nhiều như vậy đâu."

Anh trao hết quyền quyết định vào tay tôi.

Từ khoảnh khắc chuyển cổ phần sang tên tôi.

"Đồ ngốc!"

Tạ Tây Thư định biện minh, nhưng bị tôi đột ngột hôn lên môi.

Anh bất ngờ mở to mắt, toàn thân cứng đờ.

Rồi người đỏ bừng lên như lửa đ/ốt.

Tôi áp sát rồi lùi lại.

"Tạ Tây Thư?"

Anh cúi đầu im lặng một lúc.

Ngay khi tôi tưởng anh đang ngại ngùng, Tạ Tây Thư bỗng ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, rồi thận trọng kéo nhẹ vạt áo tôi:

"Có thể hôn thêm lần nữa không?"

Tôi: "...Nhắm mắt lại!"

Quả nhiên vẫn bị Thẩm nữ sĩ làm hư rồi.

28.

Tạ Miên trong tù không dễ chịu gì.

Anh ta ngoại hình không tệ, trong tù lại không ít người có sở thích đặc biệt.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Miên bị hành hạ suýt tàn phế phải đưa vào viện.

Hắn định trốn thoát nhưng bị bắt lại, lại giả đi/ên giả dại không chịu về, nhưng đều không thành.

Không lâu sau, nhà họ Tiết phá sản.

Tiết Minh Huy cũng vào tù.

Bị tôi đặc biệt sắp xếp ở cùng với Tạ Miên.

Nghe nói hai kẻ th/ù gặp nhau thêm c/ăm h/ận, nhưng chẳng bao lâu lại thành đôi bạn cùng khổ.

Tôi biết trong đó còn có bàn tay của Tạ Tây Thư.

Nhưng người này trước mặt tôi vốn rất ngoan, đến mẹ tôi cũng không nhịn được dặn tôi đừng b/ắt n/ạt anh ta quá.

Bởi chưa cưới mà gia sản đã nằm hết trên người tôi rồi.

"Tôi có b/ắt n/ạt anh không?"

Tôi túm cà vạt Tạ Tây Thư bắt anh cúi xuống.

Trên đôi lông mày đẹp đẽ vẽ một đóa hoa tường vi tím nhạt, là lúc tôi hứng lên vẽ lên mặt Tạ Tây Thư đêm qua.

Về sau tôi mới biết, lần đầu tiên tôi vẽ lên mặt, anh trân trọng đến mức không dám chạm vào.

Danh sách chương

4 chương
04/06/2025 22:04
0
19/07/2025 03:31
0
19/07/2025 03:28
0
19/07/2025 03:18
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu