(6)
Hôm sau, đàn đúng hẹn nhà.
Đàm trông thấy ta, sắc mặt tức tươi tỉnh, còn chủ động bước chào hỏi. Nhưng đối phương khẽ gật đầu, có biểu gì biệt.
Cô tức ủ rũ thấy rõ.
Còn thì kẻ mày tô son, mặc váy midi, dậy mùi hương LEMONGRASS HONEY thoang thoảng hương chanh pha chút ngào, hớn bước sau ra nhà.
Dù là nhau đi... sửa lốp (suýt nữa thì nói nhầm th/ai'), nhưng tin chắc đã đọc được ý đũa qua những bước đi uyển của tôi.
Cả buổi chiều bỏ ra tiệm sửa chẳng có gì biệt.
Anh chàng ít nói, ngoài việc giúp trao đổi với thợ sửa thì im lặng chơi game trên điện thoại.
Phải công nhận mặc áo thun cũ nhàu và quần đùi sờn ngoài luộm thuộm phong thái thờ ơ của vẫn toát lên hấp dẫn khó tả - khí chất hoang dã khiến dám coi thường.
Khi mọi xong xuôi, đàn bí ẩn đóng vai tài xế về. Vừa lên nhận được gọi từ Dư Học.
'Cậu cho nữa ư?'
'Ừ.'
'Giữa ban ngày ban mặt thế cô ấy biết đi đâu? Thuê nhà kịp!'
'Ra khách sạn mà ở.'
Đang lúc tranh chàng bên cạnh chợt hỏi: 'Vẫn về chung cư cũ chứ?'
Giọng Dư tức the thé: 'Ai đấy? Sao có đàn trẻ bên cạnh cậu?'
Tôi vội máy block số, bỏ ngoài những tiếng gào thét.
(7)
Đàm dọn đi nhanh hơn tưởng.
Chiếc sofa hình kén trên ban công - chỗ ưa thích của cô - giờ chẳng còn ai tranh giành. Căn nhà trống vắng lạ, tự mà cô đơn.
Lướt朋友圈 cô ta, phát những quà mình tặng Dư đều xuất ảnh 'môi trường mới' của Hy.
Dư nhắn tin biện minh: 'Anh tạm thời cho cô ấy nhờ...'
Tôi cười lạnh: 'Người như mà mắc bẫy thì chắc chắn là đàn h/ãm rồi?'
(8)
Những đêm trở nên dài lê thê.
Tôi quanh nhìn những hàng lề đường tồi tàn - hình ảnh chân thực nhất của phố.
Trong lên bóng dáng chàng bí ẩn với mặt na ná cũ, nhưng toát lên phóng khoáng khác biệt...
Bình luận
Bình luận Facebook