Tìm kiếm gần đây
Ngay từ đầu, những kẻ mang trong lòng á/c ý với người khác, có lẽ, lòng h/ận th/ù của họ vốn dĩ chẳng có nguyên do. Thứ á/c tâm này cũng không xuất phát từ đâu cả.
『Ta muốn nhìn chúng đ/au đớn tột cùng, để chúng nếm trải cảm giác này.』
Vương Vĩnh Phúc vừa dứt lời đã giơ tay định x/é áo tôi.
『Ầm!』
Đúng lúc ấy, cửa phòng VIP bị đạp mạnh bật mở.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy bóng hình người đàn ông đầy sát khí nơi cửa, trong đáy mắt chất chứa cuồ/ng nộ. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy quanh người anh tỏa ra thứ ánh sáng kỳ diệu.
Phút chốc, tôi chợt nghĩ: Khi bị đẩy xuống vực, lúc tôi nắm lấy anh, phải chăng trong mắt anh, tôi cũng rạng ngời như thế này?
12.
Giang Mặc xông vào ôm tôi ra ngoài, giao cho cô bạn thân đang lo lắng tái mặt. Sau đó, anh cầm chai rư/ợu gần đó, đ/á một cước đẩy Vương Vĩnh Phúc - kẻ đang định chạy trốn - ngã ngửa vào phòng, rồi giáng mạnh chai rư/ợu xuống đầu hắn.
Vương Vĩnh Phúc ôm đầu gào thét thảm thiết.
『Giang Mặc.』Tôi gọi anh.
Giang Mặc dừng bước, quay lại nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. Rõ ràng trong mắt vẫn còn cuồ/ng nộ, nhưng khi thấy tôi, anh vẫn cố nén xuống.
Lúc phát hiện bất ổn, tôi đã lén gọi điện cho Giang Mặc. Lần này tôi không bị tổn hại thực sự, nếu là trước kia có lẽ tôi đã khuyên Giang Mặc giữ tay, giao cho cảnh sát xử lý. Nhưng Vương Vĩnh Phúc khác biệt.
Hắn và Giang Mặc có ân oán riêng, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều.
『Đừng đ/á/nh ch*t là được.』Tôi nói.
Đánnửa ch*t rồi bồi thường chút tiền chẳng đáng là bao.
『Ừ.』
Giang Mặc gật đầu, kéo sập cửa phòng VIP.
Chẳng mấy chốc, tiếng gào thét và van xin của Vương Vĩnh Phức vang lên liên tục từ trong phòng.
Khi mọi chuyện kết thúc, cảnh sát đã tới đưa Vương Vĩnh Phúc về đồn. Tên đàn ông trước đó đã bỏ trốn, nhưng cảnh sát đã phát lệnh truy nã, dự kiến sớm bắt được.
Tôi về nhà nằm vật cả ngày, đầu óc vẫn còn choáng váng. Mãi đến tối mới nhận được điện thoại từ bạn thân.
『Diệp Tử, cậu đúng là thần thánh thật! Hôm nay tớ kiểm tra lại sổ sách của Bỉ Liên, đoán xem sao? Ha! Đúng là có vấn đề.』
『Nếu không có cậu nhắc nhở, nếu lúc này các cơ quan chức năng đột xuất kiểm tra, nhẹ thì công ty bồi thường tiền, nặng thì có khi phá sản.』
『Tớ đã giao chứng cứ cho cảnh sát rồi, bên đó đã cử người đi bắt Bỉ Liên rồi.』
...
Bạn thân báo cáo thêm vài việc công ty rồi hỏi thăm sức khỏe tôi, sau đó cúp máy.
Chưa đầy hai ngày, Bỉ Liên đã sa lưới. Tên đàn ông dùng th/uốc mê hại tôi hôm đó cũng bị bắt, hóa ra chính là bạn trai của Bỉ Liên.
Sau khi thẩm vấn, mọi việc đã rõ. Bạn trai Bỉ Liên là tài xế của Vương Vĩnh Phúc. Cả hai vốn đã n/ợ nần chồng chất. Bỉ Liên vì tiền đã vào công ty Giang Mặc, không chỉ làm gián điệp mà còn gian lận sổ sách, quấy rối Giang Mặc cũng chỉ để che mắt thiên hạ.
Sau khi phá hỏng đồ đạc của tôi và rời công ty, hai người cãi nhau kịch liệt, cuối cùng hợp tác với Vương Vĩnh Phúc b/ắt c/óc tôi.
Giang Mặc thu thập chứng cứ, kiện cả ba ra tòa. Vụ Vương Vĩnh Phúc b/ắt c/óc Giang Mặc trước đây được mở lại, sau giám định x/á/c nhận tội b/ắt c/óc và mưu sát bất thành, cộng thêm cạnh tranh thương mại bất chính, ước tính cả đời hắn sẽ sống trong lao tù.
Bỉ Liên và bạn trai lần lượt nhận án 8 năm và 10 năm. Nghe nói sau đó để giành giảm án, hai người công khai mạt sát nhau ở tòa, tố giác thêm nhiều tội trạng, cuối cùng đều bị tăng án.
13.
Kể từ sau lần bị th/uốc mê, dù đầu không còn đ/au nhưng dạ dày tôi luôn cồn cào, người thường xuyên mệt mỏi, buồn ngủ, cứ đến tối là vật vờ thiếp đi.
Vì việc này Giang Mặc đã nhiều lần tỏ ý lo lắng. Sau khi phát hiện bất ổn, anh lập tức đưa tôi đến bệ/nh viện, suốt đường đi mồ hôi ướt đẫm vì lo sợ.
Tôi an ủi anh: 『Không sao đâu, chắc chỉ là vấn đề nhỏ thôi.』
Nhưng mắt anh vẫn đỏ ngầu, những sợi tơ m/áu rõ rệt. 『Anh xin lỗi, là anh không chăm sóc em chu đáo. Nếu em thật sự có chuyện gì, anh sẽ đi cùng em.』
Nói đến câu cuối, giọng anh kiên định, dứt khoát.
Lòng tôi chùng xuống. Anh ta thật sự có thể làm chuyện đó.
Tôi vỗ mạnh vào lưng anh: 『Nói bậy gì thế! Phải sống cho tốt, không thì ai đ/ốt vàng mã cho em?』
Vừa dứt lời đã nhận ra bất ổn, lại vỗ thêm một cái. 『Hự, ai ch*t đâu! Em còn sống nhăn răng đây, đừng có quở!』
Ch*t ti/ệt, bị anh ta dẫn lối suy nghĩ rồi.
Dù vậy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, trái tim tôi vẫn run lên xúc động.
Trên đường đến bệ/nh viện, không khí ngột ngạt đến mức đ/áng s/ợ. Mãi đến khi khám xong, nhận kết quả, tim tôi vẫn đ/ập thình thịch, sợ lời tiên tri đen đủi của Giang Mặc thành sự thật.
Kiếp này tôi chưa sống đủ.
Ngồi vật vờ trên ghế dài hành lang chờ đợi, khi nhận được báo cáo, tôi sốt ruột mở ra xem nhưng lại sợ hãi. Giang Mặc rút tờ giấy từ tay tôi.
Không biết thấy gì, ánh mắt anh chợt tối sầm, người cứng đờ. Tim tôi như rơi xuống vực. 『Cứ nói đi, em chuẩn bị tinh thần rồi. Có chuyện gì?』Tôi hỏi.
Đôi môi mỏng anh run nhẹ: 『Trong bụng...』
『Có gì?』Tôi ôm bụng, tâm trạng rơi xuống đáy.
『Khối u? U lành...』
『Con.』
Tôi: 『?』
Tôi ngẩn người, gi/ật lại tờ kết quả từ tay anh.
Ồ, tôi có th/ai.
Hả??
Tôi có th/ai rồi!!
Giang Mặc bế thốc tôi lên, vui mừng đến phát đi/ên. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến lời triết gia từng nói:
Họa phúc khôn lường.
Sau những điều tồi tệ, vận may sẽ gõ cửa.
Có lẽ, hiện tại chúng ta trải qua trăm ngàn gian khổ, nhưng những điều tốt đẹp xứng đáng đang trên đường chạy đến.
-Hết-
Vô Hậu
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook