“Hả, ha ha ha? Cô cơ?”
“Người hiểu chuyện đấy! Cô quan trọng thế nào Lễ không?”
Rồi đột ngột ngừng ánh sâu thẳm nhìn tôi.
“À, quên mất, nhớ rồi.”
Tôi chưa hiểu ý ta, đã bắt đầu quay số thoại, tay nghịch con d/ao.
Cuộc gọi bật loa ngoài, giọng Lễ vang lên.
Có loa máy kém chất lượng.
Nên giọng kia nghe hoảng hốt thường.
“Trịnh Hòa Phương, bình tĩnh đi, bao nhiêu tiền cũng chi.”
“Đừng kể những chuyện Nguyễn.”
“Đừng nói…”
Chuyện gì? đờ người, đầu óc mình một mớ bòng bong.
Họ điều giấu ư?
Tựa sợi rối bời, những nghi thế lan tâm trí.
Tôi nghe phụ nữ những lời đi/ên lo/ạn.
“Ha ha! sao nói? nói!”
Giọng Lễ nén gi/ận:
“Cô được! Không…”
Một tập liệu photo về tôi.
Giấy chứng kết hôn.
Giữa Lễ.
Mọi thứ ập đến quá nhanh, đầu óc n/ổ tung.
Kết hôn? Khi nào? Sao thể cưới Lễ?
Tôi hề chút ký ức nào.
Bỗng ra, cuộc đời sống ảo ảnh.
Tất đều sai lầm, đen trắng đảo lộn.
Người phụ nữ mở máy ghi âm, tiếng băng cũ lọc xọc vang tai.
Tôi nghe chính giọng mình phát ra:
“Xin chào, Lục Nguyễn Nguyễn, năm nay 27 tuổi.”
“Hôm nay đầu điều trị MECT.”
13
Bố đúng, vật.
Sự tồn khiến mọi gh/ê t/ởm.
Nhưng hồi nhỏ, hiểu sao mình vật.
Tôi thấy mình chậm chạp hơn người.
Không thông bằng cùng lứa.
Rồi bố luôn muốn gi*t tôi.
Chỉ lỗi nhỏ, ông đ/á/nh tà/n nh/ẫn, muốn đ/á/nh cho ch*t.
Sau này, mẹ kế, thêm một chị - chị ruột.
Tôi mới biết, trước mẹ bố đã đàn bà khác.
Khi chị đến, bố chiều chị, dần bỏ tôi.
Đó quãng thời gian hiếm hoi tự do.
Rồi Lễ đưa đến nhà tôi.
Địa vị nhà chẳng khác con chó.
Nhưng thấy chúng giống nhau.
Cả hai đều bị lồng.
Là vật, bị nhìn bằng ánh khác biệt.
Ở trường, cũng sống yên.
Thường xuyên bị b/ắt n/ạt đần độn, học quên đó.
Học kém, bố kệ, khiến trường cấp tệ nhất.
Lũ côn ở nhiều vô kể.
Tuổi trẻ bóng tối.
Chúng kéo tóc đầu rửa mặt.
T/át từng cái, vừa đ/á/nh vừa cười.
Tiếng cười q/uỷ dị x/é nhĩ, giày xéo nhân phẩm nát.
Giáo viên chủ nhiệm dám can.
Còn bố tôi?
May lắm ông đ/á tôi.
Lúc việc thường làm sau giờ học khóc Lễ.
Hồi cấp ba, bị lồng nữa, mà dưới tầng hầm, xử việc bẩn thỉu cho bố tôi.
Tôi khóc, im lặng.
Tôi tưởng nhưng thực thể.
Cậu nhìn gì.
Rồi một ngày.
Lũ kia đi quá giới hạn.
Sự tò mò á/c ý tuổi trẻ chúng bùng phát.
Chúng lôi nhà vệ sinh, nhét thứ tôi.
Tôi vật đi/ên cuồ/ng, lại trói buộc roj.
Hôm về nhà.
Tôi Lễ: em nhìn rõ nữa.”
Cậu im lặng rất lâu.
Rồi quay bỏ đi.
...
Lúc tưởng bỏ tôi.
Thực ra, trút nỗi lòng.
Nên việc đi, d/ao cứa trái tim tê dại.
Nhưng mấy sau.
Mấy đứa b/ắt n/ạt đều học.
Thiệu Lễ cũng biến mất.
Về sau mới biết.
Cậu đã cho dạy cho lũ con gái kia một bài học.
Bố chuyện.
Cho đ/á/nh Lễ thập tử nhất sinh.
Khi trở về, thân thể còn lành lặn.
Tôi cảm thấy tội cực kỳ tội chưa từng thấy tội lỗi thế.
Ngày trốn đến thăm cậu.
Dùng tiền tiêu m/ua th/uốc cho cậu.
Không phải đền đáp thế nào.
Đôi thiếu niên năm ấy.
Cứ lặng dõi tôi.
...
Bước ngoặt xảy hè năm 11.
Vốn mùa hè bình thường.
Tiếng gào vỡ buổi sớm, nắng chói lóa hoa mắt.
Hôm đó, về sớm thế.
Nhưng tiết áp chót, đứa nghịch dại, đổ xô nước tôi.
Cô giáo thương tình cho về thay đồ.
Về đến nhà, một bóng người.
Tôi thay quần áo phòng.
Định mở cửa thì nghe tiếng ngoài hiên.
Giờ nghĩ lại vẫn mừng đã mở cửa.
Tôi nghe tiếng bố gọi “cưng” đó.
Rồi ti/ếng r/ên rỉ nữ vang lên.
Tôi bịt ch/ặt miệng, dám thở.
Vì giọng phụ nữ.
Là.
Chị gái tôi.
Trong khoảnh lạnh toát.
Bao tử cuộn sóng.
Phòng ở tầng một, trèo cửa sổ.
Rơi xuống vườn hoa, toàn thân r/un r/ẩy.
Bình luận
Bình luận Facebook