Chim và Ve Sầu

Chương 7

15/06/2025 14:46

Tôi không nói gì.

Cha tôi có vài người bạn làm doanh nghiệp sản xuất, nghe nói đã dần suy tàn, có một chú đã phá sản hai năm trước.

Nhà tôi còn khá ổn vì cha thích đầu tư rộng, nhưng nền tảng của gia đình vốn dựa vào bất động sản, giờ nền tảng ấy sắp mục nát. Nếu không c/ắt bỏ phần th/ối r/ữa này, e rằng toàn bộ tài sản sẽ bị kéo theo ch/ôn vùi.

Tôi hiểu ý cha, ông muốn kịp thời chuyển nhượng để lại cho tôi một khoản tiền, kẻo sau này tôi chỉ nhận được đống tàn cuộc.

Tôi trĩu nặng suy nghĩ.

Đến khi quản gia vào báo có học sinh được cha tài trợ nghe tin ông ốm đến thăm.

07

Mới đi du học, tôi còn nhỏ, từng mơ tưởng cảnh gặp Kỷ Viêm khi về nước.

Trong mọi viễn cảnh, tôi đều học thành danh toả, đứng cao ngạo nghễ, còn Kỷ Viêm đ/au khổ hỏi: "Thẩm An Lộc, tại sao, sao em đi nước ngoài không nói với anh? Tại sao!!!"

Mỗi lần nghĩ thế lại bật cười, rồi chợt buồn man mác, vì biết đời nào hắn hỏi vậy.

Thỉnh thoảng cha nhắc đến Kỷ Viêm, hỏi tôi còn nhớ bạn cùng bàn năm ấy không. Cha bảo Kỷ Viêm đỗ thủ khoa khối A, hai mẹ con còn đến cảm ơn cha. Hắn không thích phỏng vấn, nhưng năm đó chỉ nhận duy nhất tờ báo đăng chuyện cha tài trợ hắn.

Cha còn kể Kỷ Viêm có hỏi thăm tôi, nhưng cha tôn trọng riêng tư nên không đưa số. Sau đó hắn gửi số điện thoại nhờ cha chuyển, nói có việc cứ liên hệ.

Nhưng lúc ấy đã ba năm trôi qua, mọi cảm xúc với Kỷ Viêm trong tôi đã nhạt nhòa. Lại đang mải cùng hội bạn khắp thế giới săn họa sĩ trẻ, vui quên sầu, nên lỡ bỏ quên chuyện này.

Tôi không liên lạc, cha cũng không đưa số tôi cho hắn.

Dĩ nhiên, sau này tôi chẳng nghĩ đến hắn nữa, chỉ khi bạn bè nước ngoài hỏi có từng thầm thương ai mới mờ mờ hiện về bóng dáng ấy.

Đã chín năm rồi.

Và điều tôi nhớ không phải con người hắn, mà là cảm xúc bồi hồi thuở áo trắng ngây ngô thích thầm một ai.

Nên khi gặp lại Kỷ Viêm, ngoài chút ngỡ ngàng, lòng tôi chẳng dậy sóng.

Kỷ Viêm theo sau quản gia bước vào.

Chín năm, hắn thay đổi nhiều - cao lớn khỏe khoắn hơn, đường nét thanh tú ngày xưa giờ sắc sảo, nhưng khí chất ngạo nghễ xưa đã thu liễm, toát lên vẻ trầm ổn tựa thanh ki/ếm bọc vỏ.

Tôi biết đôi chút về hắn: khởi nghiệp lĩnh vực kinh tế số, liên quan AI, big data, chip... Dù không rành nhưng thấy tên hắn trong top 10 tỷ phú trẻ Trung Quốc - trẻ nhất nhưng xếp cao nhất.

Hắn như đang chìm trong suy nghĩ. Tôi lên tiếng trước, đứng giữa phòng khách mỉm cười: "Kỷ Viêm, lâu lắm không gặp."

Hắn dừng bước, người cứng đờ như bị điểm huyệt. Rất lâu sau mới ngẩng lên nhìn tôi.

Đôi mắt hổ phách sâu thẳm như vực nước không đáy.

Tôi lại cười lịch sự: "Đến thăm bố tôi à? Cảm ơn nhé. Ăn cơm chưa?"

Lời xã giao vậy thôi, nào ngờ hắn đăm đăm nhìn tôi, lắc đầu.

Tôi bất ngờ rồi sai người dọn cơm.

Sau khi thăm cha, tôi ngồi cùng hắn dùng bữa - khách quý thì phải tiếp đãi chu đáo.

Hắn ăn chậm rãi, vừa ăn vừa trò chuyện thân mật:

"Em về khi nào?"

Tôi khẽ gi/ật mình. Cảm giác thật lạ khi hắn hỏi tự nhiên như xưa, như lúc hắn đi thể dục về thấy tôi đã lén về chỗ ngồi, vừa đặt chai nước mang hộ lên bàn vừa hỏi: "Lén về hồi nào thế?"

Tôi bật cười: "Mới về đây thôi."

Hắn "ừ" rồi gắp mì sợi.

Ăn vài đũa, hắn nói: "Vừa bàn với bác xong. Tôi định tách một mảng công ty về A Thành lập chi nhánh mới, cần khoảng 2000 nhân sự. Thấy mảnh đất phía tây của bác cảnh đẹp, định đặt trụ sở đó."

"Anh muốn m/ua đất đó?" Tôi ngạc nhiên.

Đó là mảnh đất cha m/ua giá rẻ từ lâu, kỳ vọng quy hoạch tương lai nhưng chính quyền chậm triển khai, thành khoản đầu tư bỏ không.

Hắn gật đầu.

Tôi hiểu đây là hành động trả ơn, nhưng không khách sáo. Với địa vị hiện tại, hắn có cách khiến mảnh đất sinh lời.

Tôi nói cảm ơn.

Hắn lại "ừ".

Nhìn hắn gắp mì, nhớ ngày xưa hắn thích ăn mì. Hồi ấy mỗi bữa tôi hay gắp bớt mì sang bát hắn bằng đũa sạch.

Danh sách chương

5 chương
15/06/2025 14:49
0
15/06/2025 14:48
0
15/06/2025 14:46
0
15/06/2025 14:45
0
16/06/2025 16:42
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu