Tôi lắc đầu: "Tôi gi/ận đâu."
Anh lại gần, ánh tối sầm.
"D/ao Dao, trước kia từng không?"
Tôi: ?
Bùi nét dịu dàng: "Hồi là quá chậm hiểu, lẽ chúng ta thể..."
"Dừng."
"Anh nhầm rồi, chưa từng anh. Lúc trước vì ngưỡng m/ộ mẽ."
Nụ cười trên môi ta tắt lịm, mím thành đường thẳng.
Tôi né tránh ánh áp lực của ta.
"Nhưng giờ, mẽ, cần ngưỡng m/ộ ai nữa."
Vậy nên muốn kết hôn tôi?
Mơ đi.
Tôi đi, nắm cổ tay mức hơi đ/au.
"Không cũng thể đắp mà, phải không?"
Tôi nhíu mày khó chịu, ta vẫn tươi cười nhượng bộ.
"Bùi Thước, bạn rồi."
"Tôi biết, còn về để đối phó hôn nhân, vì lý thôi không?"
Anh ta cúi người, ánh quyết tâm lóe lên trong tròng kính.
"D/ao Dao, chúng ta thanh mai trúc mã, dạ nhau. lý cậu ta."
Tôi m/ắng thì chợt lóe lên ý nghĩ như sét đ/á/nh.
Tôi vì sao cứ khó chịu.
Ngay từ đầu, qu/an h/ệ chúng bình đẳng.
Giang vì tôi.
Còn để chồng cha lý.
Càng chủ động, càng thân mật, càng bất an.
Một đắm, nỗi bất bủa vây, lý x/é.
Anh sợ mọi vì lý.
Anh luôn lo gặp lý hơn, thân như vậy.
Căn nguyên là vì chưa bao giờ giác toàn bên tôi.
Là đơn phương, nên quyền chủ động thuộc về anh.
Anh muốn phải tương như tân, mà là lưỡng tương duyệt.
Đồ ngốc này...
Tôi thấy lý là thật, nhưng nói muốn đắp cũng chân thành.
Nếu chút nào, hẹn nắm tay, càng không...
Mỗi ngày hẹn hò giúp chúng nhau hơn, cũng ấm dần.
Mỗi lần gặp tim lại rộn ràng, nhịp đ/ập hơn.
Trước ngủ, nghĩ ngày mai gặp tràn đợi.
Tôi luôn muốn ôm hôn gần gũi anh.
Chỉ bên mới xúc này.
Ngoài ra, tìm lý do nào khác.
Nếu thích, đối Thước, chán vậy.
Bởi nói cần lý, lý thì còn lý hơn.
Nhưng rồi.
Tôi tay lại, nhướng mày.
Bùi đứng im, ánh đợi.
"D/ao Dao, suy nghĩ kỹ chưa? Em vốn thông minh, nên là lựa tối ưu."
Tôi nhìn bất giác cười.
"Xin là lý."
Nụ cười ta tắt lịm.
"Quan trọng ấy."
Nói xong, bỏ về phòng.
Quay người, thoáng thấy chiếc xe lướt lầu.
Nhìn kỹ thì xe rẽ mất.
Nhưng giác thuộc kỳ lạ.
Tôi nhắn Lan:
【Anh vừa nhà à?】
Hồi âm 【Không, đang làm.】
Tôi thầm bĩu môi: Ông chủ quán bar việc gì?
Đúng là còn gi/ận hờn, như dâu mới về nhà chồng.
Khóe môi nhếch lên, gõ:
【Hôm rảnh Em muốn nói.】
Hồi đáp 【Bận, hẹn hôm khác.】
Tôi phì cười.
Còn giỗi tôi.
Thôi thì chẳng mất miếng thịt nào.
10
Nhà rồi, thở dài.
"Thực ra cũng tốt, quá."
Mẹ nhấp giọng nhạt:
"Tốt Năm giữ D/ao Dao vơi, đương, bị phát hiện mới bị mẹ ép chia tay du Ở lại vướng vào bao nhiêu phụ nữ."
"Mẹ điều tra rồi, giờ còn cưng một kia. Đồ chua thối, coi D/ao Dao như rác hứng rác, thật bẩn."
Ông sầm mặt.
"Trơ trẽn."
"Vẫn là Tiểu tốt."
Bố cười nhìn tôi: "Con gái, con Tiểu còn gi/ận nhau à?"
Tôi tài liệu chi tiết về Lan, ngẩng đầu đáp:
"Ừ, đang nghĩ cách đây."
Bố ấm "Không công bằng! Con chưa từng bố!"
Tôi thản mẹ rồi mà?"
"Đúng đấy, hehe, vẫn là nhất!"
Ông nhắm tỏ vẻ chán gh/ét.
...
Mấy ngày sau, quán bar của "tình cờ" gặp anh. Quán bar nhộn nhịp, nồng nặc mùi rư/ợu, đám đông ồn ào.
Từ quen, nghe thấy ai gọi tên.
Quay lại, hóa ra là Tiết bạn bàn của Lan.
Anh ta ngạc "Đúng là rồi! Tưởng mình nhầm!"
Tôi cười: "Tôi tìm Lan."
Tiết liếc mắt, hào hứng nói:
"Đi theo Hôm ca trên sân khấu, đẹp lắm!"
Tôi biết, nên mới hôm nay.
Trong tài liệu, đa mỗi tuần hai ngày lên ở bar, nhiều fan nữ.
Tiết dẫn lên khán vừa giới thiệu bài tối nay.
Vài phút sau, mặc khoác lên, vẻ lùng.
Vẻ cool ngầu khán giả gào thét.
Giọng trầm ấm, truyền cảm, "nghe xong tai th/ai".
Bình luận
Bình luận Facebook