Chu Lâm Lâm bất mãn nhưng cũng đành bất lực, lầm lũi quay về chỗ ngồi trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Vừa tan học, cô ta đúng như dự đoán đã theo tôi đến góc ban công nhỏ cuối hành lang tầng hai.
- Khương Nhất Ninh, là cậu đúng không?
- Cậu đang nói cái gì thế?
- Cậu đổi bài thi của tôi phải không? Nhất định là cậu rồi!
- Chu Lâm Lâm, chúng ta là bạn thân nhất cơ mà? Sao tớ lại làm chuyện như vậy được?
Tôi bắt chước điệu bộ giọng điệu châm chọc của Lưu Như, mới phát hiện ra cách này dùng thật sướng.
- Đừng có giả vờ nữa! Giờ diễn cho ai xem đây?
Đời trước tôi theo đuổi Trì Thịnh không thành, Chu Lâm Lâm mách nước rằng hắn từng có bạn gái đầu gấu, bảo có lẽ hắn thích mẫu người đó. Thế là tôi đ/âm đầu bắt chước, cố tỏ ra hợp gu hắn.
Nhưng mấy lời này, Chu Lâm Lâm không xứng được nói ra.
- Chu Lâm Lâm, cậu cũng đủ tư cách nói mấy lời này sao? Diễn trò bao lâu nay vậy mà Trì Thịnh có thèm liếc cậu một cái không? - Tôi cười lạnh - Cứ diễn tiếp đi, xem có thành công không. Nhưng món n/ợ của cậu, tôi sẽ đòi lại hết. Tôi sẽ cho cậu thấy tôi xứng đáng có được thứ mình muốn!
Chu Lâm Lâm thấp hơn tôi chút đỉnh. Nhìn xuống cô ta từ trên cao, lòng dâng lên một chút khoái trá.
- Đừng tưởng tôi không biết gì. Bài thi của cậu đây, giữ lấy! - Tôi ném cục giấy trong túi về phía cô ta - Nhưng clip cậu lén lấy bài thi, tôi cũng quay được rồi đấy.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ muốn bóp ch*t tôi của Chu Lâm Lâm, tôi đẩy vai cô ta một cái rồi bước đi.
Không ngờ ở góc ban công, Trì Thịnh đứng đó tự bao giờ.
Vẫn khuôn mặt lạnh như tiền ấy, không biết hắn nghe được bao nhiêu. Tôi vươn vai đi về phía lớp học, mặc kệ những ánh nhìn tò mò. Còn hai đề thi nữa chờ tôi hoàn thành.
**12**
Chu Lâm Lâm sợ tôi tố giác việc ăn cắp đề thi, đành ngậm bồ đắng nuốt cái điểm 26. Còn tôi với 557 điểm xuất sắc giành giải Tiến bộ vượt bậc toàn khối. Đứng trên lễ đài nhận giấy khen, cảm xúc kỳ lạ xen lẫn phấn khích cứ thế trào dâng.
Những thứ này kiếp trước tôi chưa từng được nếm trải. Được vinh quang, được công nhận, được đứng giữa ánh mặt trời đón nhận thành quả - hạnh phúc đến nghẹt thở.
Cảm ơn trời đất cho tôi cơ hội này.
Còn 116 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Kỳ nghỉ đông của lớp 12 vẫn phải đến trường ôn luyện. Tôi cũng nhận ra sự thay đổi của các bạn xung quanh.
Ánh mắt họ nhìn tôi không còn kh/inh miệt. Có lẽ tinh thần học đi/ên cuồ/ng của tôi đã lan tỏa phần nào. Thi thoảng có vài người còn chủ động đến trao đổi bài.
Từ hôm đó, Chu Lâm Lâm bắt đầu tránh mặt tôi. Ngay cả buổi học thêm kỳ nghỉ cô ta cũng xin nghỉ. Cảnh tượng này sao giống tôi của kiếp trước quá.
- Khương Nhất Ninh, ngày Lễ thề 100 ngày em sẽ đại diện học sinh tiến bộ lên phát biểu.
Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng dặn dò.
- Giờ em biết học hành là tốt rồi. Những chuyện cũ như cãi thầy cô, xích mích với bạn bè cô cũng bỏ qua. Lần này chuẩn bị kỹ vào, đừng lên đó làm trò cười nghe chưa?
Đây là lần đầu tiên cô chủ nhiệm nói chuyện ôn tồn với tôi. Tôi hơi bất ngờ, nhưng biết mình sẽ phát biểu trước toàn khối thì trong lòng lại nôn nao.
Kiếp trước tôi thi vào ngành kế toán của trường đại học hạng bét. Sau tốt nghiệp, bằng mọi th/ủ đo/ạn leo lên chức giám đốc. Việc diễn thuyết trước đám đông là sở trường của tôi.
Quay về lớp, tôi thấy Hà Lộ đang cắm cúi giải đề.
- Hà Lộ, ngày Lễ thề cậu cũng phát biểu đúng không?
Hắn luôn giữ vững ngôi nhất khối Xã hội, sao có thể không bị lôi lên khuấy động tinh thần được.
- Cô giáo vừa bảo, tớ chưa nghĩ ra nói gì.
- Sao không đi? Cơ hội thể hiện bản thân tốt thế cơ mà?
- Nghe nói bên khối Tự nhiên cũng cử người lên.
- Ai vậy?
- Trì Thịnh. - Hà Lộ kéo ghế ra sau, quay người nhìn tôi - Cậu muốn tớ đi không?
**13**
Ngày Lễ thề 100 ngày, tôi cùng Hà Lộ, Trì Thịnh và học sinh tiến bộ khối Tự nhiên đứng hậu trường chờ đến lượt.
Trì Thịnh đang đọc lại bài phát biểu bên cạnh, giọng điệu trầm ấm dễ nghe. Tôi ngồi phía đối diện, vô thức dán mắt vào hắn.
Cũng chỉ hơn đám con trai trung học bình thường chút xíu. Sao ngày ấy tôi lại đi/ên cuồ/ng đuổi theo hắn như kẻ mất trí?
Chuyện tôi theo đuổi Trì Thịnh cả khối đều biết. Bốn chúng tôi cùng đứng trong không gian hẹp này khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.
- Khương Nhất Ninh, giờ cậu... cũng khá đấy.
Trì Thịnh đặt tờ giấy xuống, bước về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn từ từ tiến lại. Khuôn mặt thiếu niên non nớt ấy dần trùng khớp với bộ mặt hoảng lo/ạn khi tôi bắt gian tại khách sạn mười năm trước.
Buồn nôn vô cùng.
- Đúng vậy, giờ tôi sống rất tốt.
- Mong cậu giữ được phong độ, đừng có ngày nào lại lên cơn đi/ên tiếp tục quấn lấy tôi.
Quấn cái con khỉ...
Tôi vừa nghĩ Trì Thịnh ngoài việc xem tôi như phương án dự phòng, sau kết hôn lại ngoại tình thì cũng chẳng có khuyết điểm gì khác.
Nhưng tôi quên mất hắn còn có cái miệng thối. Và có lẽ tôi mắc hội chứng Stockholm, hắn càng tệ bạc, tôi càng lao vào.
Trì Thịnh là kẻ vị kỷ tinh vi. Mọi hành động của hắn đều không để bản thân thiệt thòi. Việc kết hôn với tôi có lẽ là hành động bốc đồng duy nhất vì tình thân.
- Trì Thịnh, làm người nên khiêm tốn. Không ai đuổi theo kẻ khác suốt mười năm đâu, chỉ có đồ ngốc mới làm vậy.
Tôi nói thế, vừa đáp trả hắn, vừa cảnh cáo chính mình.
- Khương Nhất Ninh, lại đây! Kiến thức chính trị - kinh tế - văn hóa phân theo triều đại tôi bảo cậu học hôm qua, thuộc hết chưa?
Tôi quên mất 'gia sư riêng' còn đang ở đây.
Tôi đẩy ghế ngồi xuống cạnh Hà Lộ, bắt đầu đọc nhẩm theo từng triều đại. Không để ý đến ánh mắt thăm dò sâu thẳm của Trì Thịnh phía bên kia.
Bình luận
Bình luận Facebook